Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1034: Giết (2)

Ngay khi Lý Hỏa Vương xông tới nữ nhân chân nhỏ kia và giơ trường kiếm trong tay lên, phía sau truyền đến giọng nói của Dương Tiểu Hài: "Lý sư huynh! Đừng!"
Mũi kiếm chém về phía đầu hướng xuống dưới, chém bay chân trái của nàng ta.
Cầm trường kiếm dính máu, Lý Hỏa Vượng quay người nhìn về phía Dương Tiểu Hài cách đó không xa: "Sao vậy? Đệ quen biết tín đồ Pháp Giáo này?"
"Ta... Ta..." Dương Tiểu Hài nhìn về phía Trì Bạch Thủy đầu và người mỗi thứ một nơi cùng với những Đản dân ngã trong vũng máu kia, đôi môi run rẩy của hắn lại mở ra, mang theo vẻ đau khổ mà nói: "Không... ta không biết."
“Soạt!” Cùng với việc lưỡi kiếm chém ra một đường máu trên mặt đất, Dương Tiểu Hài trợn to hai mắt nhìn thân thể đại tỷ của mình loạng choạng trái phải, bị chém thành hai nửa.
Giây tiếp theo, Dương Tiểu Hài toàn thân mềm nhũn, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Lý sư huynh làm sai rồi sao? Hắn không làm sai, hắn là đến cứu mình, nhưng Dương Tiểu Hài không biết vì sao lại cảm thấy sự việc không nên như vậy.
“Cha.” Lý Tuế từ xa đi tới, theo sau nó là xe ngựa của Bạch Liên Giáo.
Lúc này, Bạch Linh Miểu cũng đi tới, vẻ mặt cô có chút rối rắm, tựa hồ nghe được điều gì đó, lúc thì nhìn về phía Lý Hỏa Vượng lúc thì nhìn về phía Dương Tiểu Hài, lúc thì lại nhìn về phía thi thể của Trì Bạch Thuỷ nằm trên mặt đất, xá lợi trong cơ thể khiến cô có thể nghe được xa hơn bất kỳ người nào.
"Pháp Giáo Hậu Thục đều yếu ớt như vậy sao? Có phải là vì mở rộng quá nhanh không nhỉ?" Lý Hỏa Vượng dùng chân đá vào bông sen vàng ba tấc dính máu ở bên cạnh chân mình, có chút nghi hoặc mà suy nghĩ.
Những tín đồ Pháp Giáo mà mình gặp trước đây, không nói đến thực lực thế nào, chí ít sẽ không vì chết chút người như vậy mà bỏ chạy.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Hỏa Vượng nhặt trường kiếm lên, lau hai mặt kiếm lên chiếc pháp bào màu đỏ của mình, rồi lại tra kiếm vào vỏ kiếm sau lưng.
Hắn đi trở lại đến trước mặt Dương Tiểu Hài, có chút bất mãn nhìn hắn ta: "Đệ làm sao vậy, biết Hậu Thục đang có Pháp Giáo làm loạn, sao còn muốn chạy qua đây? Không coi trọng tính mạng của mình ra gì phải không?"
"Lúc đệ thấy cục diện không yên ổn thì phải lập tức về Ngưu Tâm Thôn, đợi chuyện này qua rồi hẵng tính."
Dương Tiểu Hài cố gắng khịt mũi, cố nén nước mắt mà nhìn Lý sư huynh trước mặt: "Lý sư huynh, sao huynh lại tới đây?"
"Ta đến Hậu Thục giải quyết một số việc, lúc ta tới thăm Tôn Bảo Lộc ở Thanh Khâu, đệ ấy nói với ta rằng đệ cũng đi về phía này."
"Cũng may ta biết đệ ở phía trước nên vội vàng đuổi theo, nếu như ta chậm một bước, đệ và vợ đệ đã bị Pháp Giáo giết chết rồi."
Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa đưa tay nắm lấy cây xiên cá trên tay và chân của Dương Tiểu Hài và kéo nó ra, bắt đầu lấy "Hoả Áo Chân Kinh" ra tiến hành trị thương cho hắn ta.
Cùng với tiếng lửa nổ lách tách và tiếng la hét thất thanh của Dương Tiểu Hài, vết thương chảy máu dần dần được thay thế bởi vết bỏng đáng sợ.
Đến khi Lý Hỏa Vượng hết thúc, Bạch Linh Miểu ở một bên đi tới, lấy miếng gạc ra và bắt đầu quấn cho Dương Tiểu Hài, Lý Hỏa Vượng nhìn bầu trời đen kịt trên đầu, rồi lại nhìn mặt biển đen kịt phía xa, hắn cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói với Dương Tiểu Hài: "Nếu để hai người bọn đệ quay lại đường cũ, ta không yên tâm, trước tiên cứ đi theo ta đi, đợi tìm được Giam Thiên Tư của Hậu Thục rồi, ta bảo bọn họ phái mấy người đưa đệ về Ngưu Tâm Thôn."
Dương Tiểu Hài ôm lấy bàn tay bị thương của mình, lặng lẽ gật gật đầu: "Ừ, ta biết rồi."
“Ba tên này là thứ gì vậy?" Lý Hỏa Vượng hướng sự chú ý vào người ba đứa nhỏ kia.
Mặc dù ba người này ăn mặc như trẻ con nhưng hành động cư xử lại giống như khỉ, trông vô cùng kỳ quái, thoạt nhìn Lý Hỏa Vượng còn tưởng rằng đây là ba tà tuý vì cảm giác không hài hoà mãnh liệt kia.
“Bọn chúng… Bọn chúng là người đệ cứu trên đường, cũng là những người đáng thương như chúng ta." Sau đó, Dương Tiểu Hài nói qua một lượt với Lý Hỏa Vượng về lai lịch của Hầu Oa.
Trong khi nói chuyện, hắn ta cũng dần dần bình tĩnh lại, tâm trạng cũng không còn dao động quá lớn.
Cho dù cha ruột của hắn ta vừa mới chết, nhưng đối với người muốn đem bán vợ mình này, trong lòng hắn ta thực sự không thương tiếc nổi.
Ông ta không phải là người nhà của mình, còn có, tất cả người nhà họ Trì đều không phải người nhà của mình, đám người Lý Hỏa Vượng mới là người thân của mình.
Chỉ là hắn ta vẫn cảm thấy có chút đau lòng cho những người thân thích kia cùng đại tỷ, bọn họ quả thật có lỗi với mình, nhưng tội cũng chưa đến mức phải chết.
“Đi thôi.” Lý Hỏa Vượng nói xong liền dẫn theo Dương Tiểu Hài đi về phía con đường đất ven biển phía xa.
Bởi vì bị thương ở chân nên Dương Tiểu Hài bước đi khập khiễng, trông rất đau đớn, tuy vết thương đã được chữa trị nhưng vết bỏng vẫn rất đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận