Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 272: Lạ lùng (1)

Xuyên qua căn nhà, phía sau là một sân nhỏ sáng sủa, trong sân nuôi mấy con gà.
Hai phụ tử hơi căng thẳng dẫn Bạch Linh Miểu vào sân, kéo ghế trúc đặt trước mặt cô ấy, hai người thói quen ngồi dưới đất bắt đầu kể khổ.
“Vợ của ta năm ngoái ra đi, thọ bảy mươi mốt tuổi, trước khi chết không bị dằn vặt gì, miễn cưỡng xem như hỉ tang. Kết quả chưa qua đầu thất đã xảy ra chuyện, cháu trai gác đêm nghe có người gõ nắp quan tài.”
Bạch Linh Miểu nghe được miêu tả này thì trái tim thít chặt, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, phát hiện bốn phía cũng không có gì lạ thường.
"Bọn ta sợ nên vội chôn nàng, nhưng tối ngày hôm sau khi chết, nàng tự nhảy trở về... .”
Nông dân kể chuyện tuy khô khan nhưng Bạch Linh Miểu nghe mà lạnh sống lưng, việc này dường như hơi khác với việc nàng từng gặp.
“Bà già đó vừa đẩy mở cửa đã đòi ăn thịt, ta và con trai ngay lúc đó đều bị dọa sợ. Bộ dáng kia giống như không cho thịt thì bà ấy sẽ ăn bọn ta.”
“Sau đó bọn ta tháo nửa cái chân heo treo trên xà nhà tính để dành năm mới, đó là thịt hong khô, vậy mà nàng cắn sống luôn.”
“Sau khi gặm sạch chân heo thì nàng rời đi, còn nói ngày mai đến nữa.”
Lão hán nói tới đây, nét khắc khổ trên mặt càng hằn sâu:
“Không phải ta hẹp hòi không cho bà ấy ăn, nhưng đó rõ ràng không phải bà già nhà chúng ta nữa, bộ dạng gặm thịt đó giống như súc sinh, ăn miệng đầy máu rất rợn người, việc này cực kỳ tà tính.”
“Vì chôn bà ấy nên bán hai con heo rồi, nếu bà ấy lại đến mà không có thịt ăn, chỉ e sẽ ăn hai phụ tử chúng ta.”
"Nếu ngươi có thể khiến bà nhà ta an ổn đi đầu thai, vậy ngươi là nữ Bồ Tát của chúng ta.”
Sau khi kể một tràng thì lão hán ủ rũ gục đầu xuống, không nói chuyện nữa.
“Sau khi chết thì xác chết vùng dậy? Đây là bị cái gì nhập xác sao?” Bạch Linh Miểu thầm nghĩ trong lòng, bắt đầu tính toán nguy hiểm trong chuyện này.
Bạch Linh Miểu ở trong đầu thảo luận với Nhị Thần, sau khi xác thực không quá nguy hiểm, cô ấy ngước đầu nhìn xem canh giờ, nói:
“Lão trượng, mặt trời sắp xuống núi, nếu đã đến thì đêm nay ta sẽ ở lại đây được chứ?”
Nếu đã đến thì chắc chắn phải giải quyết cho xong, Bạch Linh Miểu đi theo Lý sư huynh trải qua nhiều việc như vậy, cô ấy bỗng rất tự tin với chút chuyện nhỏ này.
"Cái gì? Ngươi thật sự có biện pháp?" Lão hán nhất thời kích động.
Lão nhân trông thấy cô gái này tuổi còn trẻ, tưởng không có bản lĩnh gì.
Khi thấy Bạch Linh Miểu gật đầu xác định thì lão hán đứng lên, nhào về phía gà đi trong sân.
“Được rồi, cơm chiều ăn ở nhà chúng ta, đừng khách khí!"
Tối hôm đó, đặt trước mặt Bạch Linh Miểu là nguyên con gà, nhưng cô ấy không có tâm trạng ăn, căng thẳng chờ đợi buổi tối đến.
Trời sụp tối, hai phụ tử trốn vào nhà sau đi ngủ, để Bạch Linh Miểu một mình ở trong sảnh lớn trông như linh đường.
Gia đình này thoạt nhìn rất nghèo, nhà chỉ có một ngọn đèn dầu chiếu bốn phía lúc sáng lúc tối, khiến hoàn cảnh vốn đã khủng bố càng âm u.
Bạch Linh Miểu ôm trống cố gắng bình ổn tâm trạng căng thẳng của mình.
Nhị Thần đã lặng lẽ đứng ở sau lưng Bạch Linh Miểu, nhìn cửa lớn bị cài then.
“Ta biết không thể chuyện gì cũng dựa vào Lý sư huynh, ta không hề muốn ỷ lại huynh ấy, ngươi đừng nói nữa.” Bạch Linh Miểu nhỏ giọng oán trách.
"Ta biết, ngươi đừng nói nữa, mà huynh ấy cũng không liên quan gì ngươi.”
Bạch Linh Miểu mới nói lời này thì móng tay nhọn của Nhị Thần dán vào cổ của cô ấy.
"Tự ngươi hiểu, có quan hệ rất sâu ...”
Nghe lời này, Bạch Linh Miểu sắc mặt khó coi mấy phần, không nói gì thêm.
Khi trong sảnh yên tĩnh lại khiến Bạch Linh Miểu hơi hoảng, lung tung hỏi:
"Nếu ta không giúp Tiên gia làm việc, bọn họ sẽ đối xử với ta như thế nào?”
“Không phải ta không muốn làm cho bọn họ, ta là nói đôi khi chưa chắc rảnh.”
Nghe câu trả lời trong đầu, biểu cảm của Bạch Linh Miểu càng khó coi:
“Vậy à, có cách giải quyết ...”
Bạch Linh Miểu đang nói bỗng bị tiếng đập cửa hù sợ giật nảy mình.
Rầm!
Cửa gỗ lại lần nữa bị thứ ở bên ngoài đụng mở, chớp mắt vỡ ra cái khe, Bạch Linh Miểu xuyên qua khe hở thấy một đôi mắt trợn tròn không có bất cứ sự sống.
“Đến rồi!” Bạch Linh Miểu vội nhét trống vào ngực của Nhị Thần, vén khăn trùm đầu của ả lên chuyển sang trùm cho mình.
Giọng nữ the thé xuyên thấu ra xa trong buổi tối đen ngòm:
"Thỉnh! Thần! Lặc!"
Bùm!
Lại một tiếng nổ vang, cửa gỗ két một tiếng ngã xuống đất.
Một bà già tóc trắng xóa, mặc áo liệm màu đỏ xuất hiện ở trước mặt Bạch Linh Miểu.
Bà già bên miệng máu thịt nhầy nhụa biểu cảm cứng ngắc ánh mắt ngơ ngẩn, đứng trong đêm tối giống như cương thi, khiến người không kiềm được bàng hoàng.
Rầm!
Bà già nhảy qua ngưỡng cửa, nhảy vào trong nhà.
Giày dính vào nhau, cổ chân cột sợi thừng đen khiến bà ta chỉ có thể nhảy lưng tưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận