Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 550: Biến hóa (2)

Khi mắt Lý Hỏa Vượng ánh lên tia hy vọng thì biểu cảm thẹn thùng của Bạch Linh Miểu nhanh chóng bị phấn khởi thay thế."Ha ha ha! Không thể nào! Huynh đang nằm mơ giữa ban ngày à? Ta không thèm biến trở về bộ dạng chết tiệt suốt ngày hối hận đó! Bây giờ ta chẳng quan tâm cái gì cả, nói thật cho huynh biết, ta cảm thấy rất tự do!”
"Nếu biết trước có thể tự do như vậy thì ta đã sớm nắm kiếm của huynh rồi. Hơn nữa huynh hãy nhìn bộ dạng của mình, lại nhìn ta xem, xứng biết bao! Ha ha ha ha ha ha!”
Bạch Linh Miểu nói những lời ngông cuồng này, trên mặt ngẫu nhiên lộ ra một vài đặc điểm chỉ Tiên gia mới có, thí dụ như lỗ tai đầy lông, hoặc mấy miếng vảy rắn.
Nghe thấy đối phương nói ra nhiều lời kinh thế hãi tục như vậy, hắn với biểu cảm kích động thống khổ run rẩy kéo đối phương vào ngực mình:
“Miểu Miểu, ta có lỗi với muội.”
Bạch Linh Miểu dựa vào ngực đối phương, nhắm mắt lại, ngửi mùi máu tanh nồng trên người của Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt thoải mái nói:
"Lý Hỏa Vượng, các huynh có thể về Ngưu Tâm Thôn, mọi người đều đang chờ huynh.”
Lý Hỏa Vượng buông Bạch Linh Miểu ra, biểu cảm cực kỳ phức tạp nhìn khuôn mặt vừa lạ vừa quen của cô ấy.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng giãy giụa thật lâu sau đó nói với đối phương:
“Muội yên tâm, chuyện này lỗi do ta mà ra, ta sẽ nghĩ biện pháp khiến muội trở về như cũ.”
Nào ngờ Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, Bạch Linh Miểu bỗng đổi khuôn mặt nanh tranh, nâng lên tay phải thuôn mảnh mềm mại luồn vào ngực của cậu, nắm chặt trái tim nóng kia.
“Rốt cuộc huynh có nghe ta nói gì không? Ta đang nói loại cảm giác này rất tự do! Huynh bằng vào cái gì quyết định ta biến thành loại người nào?”
Móng tay dựng thẳng sắc bén của Bạch Linh Miểu đâm nhẹ vào trái tim của Lý Hỏa Vượng.
Giây sau, hơn mười xúc tu chui ra từ thân thể của Lý Hỏa Vượng, chúng quấn chặt cánh tay của Bạch Linh Miểu khiến cô ấy không thể làm bước tiếp theo.
“Lý Tuế. Đừng làm vậy?” Lý Hỏa Vượng thống khổ ra lệnh, xúc tu của Lý Tuế chậm rãi rút về.
Bạch Linh Miểu với biểu cảm nửa cười nửa không rút tay ra khỏi lồng ngực của Lý Hỏa Vượng, sau đó lau máu dính trên tay vào người cậu.
Khi làm xong những việc này, Bạch Linh Miểu nhanh chóng áp sát, như chim nhỏ nép vào người, thân thiết rúc vào ngực Lý Hỏa Vượng.
Nhưng khác với hành động thân thiết đó là Bạch Linh Miểu thốt ra những lời gai góc:
“Đừng cho rằng ta đời này bám vào huynh, chưa thành thân thì cái gì cũng chưa phải, lão nương là một người sống, không phải vật đeo trên người huynh, Lý Hỏa Vượng.”
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng cực kỳ phức tạp nhìn Bạch Linh Miểu ở trước mắt, cậu không còn kích động như vừa rồi, nếu sự tình đã phát sinh, vậy bây giờ việc cần làm là giải quyết.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng rối rắm thì người khác cũng đi tới, bọn họ đầu tiên là nhìn xác chết của Tâm Trọc, cảm thán một phen, sau đó tập trung chú ý vào Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu không chút ngại ngùng, vẻ mặt kiêu căng trừng mắt lại.
Thác Bạt Đan Thanh dùng ngữ khí của người từng trải dạy kinh nghiệm cho Lý Hỏa Vượng:
"Nhĩ hiền đệ à, có tục ngữ nói rất hay, cưới vợ nên cưới hiền, nương tử của ngươi tính khí không tốt lắm, nếu muốn sống cùng nhau thì chắc chắn sẽ ngày ngày gà bay chó sủa."
Bạch Linh Miểu đang định mở miệng thì bị Lý Hỏa Vượng kéo lại.
Rất hiển nhiên, Ký Tướng không cảm thấy hiện tại là lúc nên trò chuyện về việc này:
“Đan Thanh, ngươi cảm thấy hiện tại là lúc nói chuyện này sao? Mau về thôi, mệt chết đi được.”
Hành động phía trước khiến Ký Tướng trông suy yếu, giống như tùy thời đều có thể ngã xuống, đoàn người chật vật chậm rãi đi về phía trước.
Bị Bạch Linh Miểu nâng, trong đầu Lý Hỏa Vượng không ngừng nổi lên từng ánh mắt nụ cười của Bạch Linh Miểu lúc trước.
"Không đúng, không thể khiến Bạch Linh Miểu biến thành như vậy, chắc chắn còn cơ hội để muội ấy biến trở lại!" Trong lòng Lý Hỏa Vượng kiên định thầm nghĩ.
Như Tâm Tố của cậu là việc không thể hoàn thành nhưng cậu vẫn đang kiên trì tìm kiếm, lẽ nào sợ sát khí nhập thể nho nhỏ này sao?
Lý Hỏa Vượng kiên định thầm nghĩ, nhanh chóng quay đầu nhìn những người khác, nếu trước kia cậu như ruồi không đầu bay lung tung, vậy bây giờ những người này không chừng có thể giúp đỡ đôi chút cho chuyện này.
Nhưng Bạch Linh Miểu đang ở bên cạnh, không tiện hỏi han.
Trên đường về không ai nói chuyện, mỗi người đều đang nghĩ chuyện của mình.
Đi chậm, cộng thêm chuyện lúc trước làm lỡ thời gian, khi màn đêm buông xuống, bọn họ không kịp đến thôn gần nhất.
Kế tiếp cũng không có gì để nói, bọn họ tìm củi rồi nhóm lửa, mọi người vây quanh đống lửa nghỉ ngơi.
Bạch Linh Miểu và Lý Hỏa Vượng giống như ngày xưa, ôm nhau mà ngủ, loại cảm giác này đã lâu rồi không có.
Chẳng qua rất hiển nhiên hai người đều mất ngủ, dưới ánh lửa chiếu rọi, hai người nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận