Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1426: Minh Cẩu

Bang Binh Quyết lập tức ngừng lại, Nhị Thần kinh ngạc nhìn Phán Quan khổng lồ cao hơn người bình thường mấy cái đầu:
“Không ngờ thật sự có Phán Quan, chỗ quỷ quái này ngày càng giống âm tào địa phủ.”
Nghe lời này, Bạch Linh Miểu tạm dừng niệm kinh, nhưng lập tức tiếp tục lạn tràng hạt, tụng kinh tiếp.
Chờ khi Phán Quan đứng trên nóc một âm trạch nhìn xuống dưới, đôi mắt không có mí chợt trợn trừng, tiếng quát như hát kịch:
“Ha! Có chuyện gì thế này!”
Phán Quan nói xong giơ bút Phán Quan nhanh chóng viết vẽ lên cuốn sách màu tím sậm trong tay.
Tùy theo Phán Quan viết vẽ, xác chết nằm ngang dọc dưới đất lần lượt hoàn dương, lại đứng lên vây quanh đám người Bạch Linh Miểu.
Bất giác Bạch Linh Miểu ngừng tụng kinh, miệng run rẩy há ra, vô cùng khiếp sợ nhìn Sổ Sinh Tử trong tay Phán Quan.
"Thứ kia là thật, bọn họ nói đều là thật! Đó là Sổ Sinh Tử thật! Có nó thì ta có thể cho người cả thôn đều sống lại!"
“Cướp!” Tùy theo tiếng rống của Nhị Thần, vô luận là Tâm Tố hay Bạch Lư đều vứt bỏ kẻ địch, thi nhau lao về phía Phán Quan.
"Hừ!" Nhìn những người này, trên mặt Phán Quan lộ vẻ không thèm quan tâm, hắn ta nâng bút Phán Quan lên nhìn một người, nhẹ vạch trên Sổ Sinh Tử, một vị Bạch Lư cơ thể cứng ngắc ngã xuống đất chết.
Ngay khi Phán Quan nhìn Tâm Tố râu quai nón, dự định lại vạch Sổ Sinh Tử thì Bạch Linh Miểu xuất hiện ở trước mặt.
Bút Phán Quan rơi xuống, tay của Bạch Linh Miểu cũng vỗ xuống đầu Tâm Tố kia.
Bút vạch qua, Tâm Tố râu xồm vẫn lành lặn đứng đó, không bị Sổ Sinh Tử hút đi hồn phách.
Khi người khác định giở trò với cái chết của một người, Bạch Linh Miểu làm Tâm Bàn của Tư Mệnh tử vong nếu không thể ngăn cản điều này thì còn mặt mũi nào.
"Đừng sợ! Có ta ở thì hắn nhất định không thể điều khiển sống chết của các ngươi! Mau cướp Sổ Sinh Tử!”
Mọi người nghe lời này liền bất chấp tất cả hùng hổ lao về phía Phán Quan.
Nhiều người trực tiếp buông bỏ phòng ngự, mặc kệ âm sai giơ vũ khí đánh vào người, dù sao ở chỗ này không thể chết.
Phán Quan không ngừng viết vẽ trên Sổ Sinh Tử nhưng không có hiệu quả gì, hắn ta đứng trên nóc nhà bỗng chốc luống cuống, lập tức bay lên, định lùi lại tính đường khác.
"Lão tiên lâm lai biệt vong đái thượng tam tông bảo, bảo tam tông! Sáo tiên tỏa, khổn tiên thằng, mã hậu sao đái câu hồn bình! Tam bảo vãng nhĩ thân thượng nhưng, trảo đắc bất lao dụng cước sủy, khổn đích bất khẩn dụng túc đặng!”
Tiếng trống chợt ngừng, Tâm Tố giơ roi gõ trống quất hướng Phán Quan bay lơ lửng, sau đó kéo xuống.
Phán Quan trông như thật sự bị cái gì kéo xuống, thân thể mất kiểm soát té ngã.
Phán Quan rơi xuống đất định bò dậy thì đã muộn, đám Bạch Lư ở phương xa giơ cao Thánh Nữ ném mạnh về phía bên này.
Nhị Thần vẻ mặt điên khùng cuồng cười xông lên, móng tay màu đen cắm vào gò má của Phán Quan, cô bấu chặt xé mạnh, quai hàm của hắn ta bị xé xuống.
Khi Nhị Thần ra tay thì Bạch Linh Miểu cũng không có nhàn rỗi, vươn ra hai tay bắt lấy Sổ Sinh Tử trong tay Phán Quan, giật mạnh một cái.
Khi Bạch Linh Miểu cướp được Sổ Sinh Tử cao gần bằng mình, cảm thụ trọng lượng nặng trĩu trong ngực, cô kích động chảy xuống nước mắt, mình nhất định có thể mang cả nhà trở về!
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến mọi người đều chẳng thể nào ngờ, tùy theo âm sai quỷ tướng rút đi như thủy triều, một Phán Quan khác cầm Sổ Sinh Tử chậm rãi bay xuống.
Chưa hết, bên kia lại có một Phán Quan cầm Sổ Sinh Tử bay xuống.
Các Phán Quan xuất hiện liên tục, chờ khi ngừng lại thì có chín vị Phán Quan mới xuất hiện ở trước mặt họ.
Bạch Linh Miểu nhìn Sổ Sinh Tử trong ngực mình, lại nhìn Sổ Sinh Tử trong tay đám Phán Quan, cô hét thất thanh:
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”
"Thập Điện Diêm Vương, tự nhiên có mười Phán Quan, chuyện này mà ngươi cũng không biết?” Viên Nhị sắc mặt cực kỳ khó xem mang theo một đám Tâm Tố nhanh chóng lại gần.
"Ai nói cho ngươi có mười Phán Quan?”
"Tự nhiên là bà nội của ta nói, hơn nữa người già trong thôn đều nói như vậy, chuyện ai cũng biết vậy mà ngươi không biết?”
Khi nghe lời này, một suy đoán đáng sợ ở trong đầu khiến Bạch Linh Miểu rùng mình.
Viên Nhị nắm chặt pháp khí hỏi:
“Lúc trước đã hiểu lầm ngươi, không ngờ ngươi thật sự có chút tài năng, đã giải quyết một Phán Quan thì chắc chín tên còn lại cũng có thể xử đẹp hả?”
Nhị Thần hiểu ý tưởng của Bạch Linh Miểu, lập tức nhìn về hướng Viên Nhị, nhắc nhở:
“Tất nhiên chúng ta có thể đối phó chín Phán Quan, nhưng ta chỉ sợ Minh Cẩu trong âm tào địa phủ này!”
“Minh Cẩu?”
Nhị Thần nghe giọng của Viên Nhị hơi hoang mang thì nói tiếp:
“Đúng rồi, ta tìm được nó ở tận cùng kho thứ bốn của Giam Thiên Tư, người tầm thường căn bản không biết địa phủ còn có thứ này! Nghe đồn nó mọc ba cái đầu, chuyên ăn hồn phách con người, nếu nó đi ra thì không ai trong chúng ta chạy thoát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận