Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 817: Đại Tề

Cửa thành có người canh gác, nhưng trông có vẻ những lính canh này không xứng đáng với chức vụ cho lắm, bọn họ đều đang vây quanh đống lửa trại, uống canh trong bát.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đi tới, mí mắt cũng không thèm nhướng lên.
Lý Hỏa Vượng thuận lợi vào thành, hắn vốn định tìm một quán trọ, nhưng đừng nói là quán trọ, đến cửa tiệm cũng không có tiệm nào mở cửa, trông có vẻ tiêu điều dị thường.
Bất đắc dĩ, Lý Hỏa Vượng thuận theo ánh lửa đến cửa một căn nhà chuẩn bị xin ở nhờ, trong sân nhỏ có dựng một chiếc bếp lò, một người đầu quấn khăn trắng đang nấu thứ gì đó trong chiếc vại sành lớn.
Khi nghe thấy tiếng bước chân của Lý Hỏa Vượng, người nam nhân đang thêm củi trước bếp lò quay đầu lại.
Đó là một người đàn ông có làn da trắng bóc, mùi thơm trên người khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy sinh nghi trong lòng.
“Đạo trưởng, ngươi có việc gì sao?”
Người đàn ông đứng dậy và nhìn Lý Tuế cao lớn mặc áo tơi phía sau Lý Hỏa Vượng với vẻ có chút bất an.
Sau khi nhanh chóng quan sát đánh giá qua người này một lượt, sự bất an trong lòng Lý Hỏa Vượng tăng thêm mấy phần, người nam nhân này vậy mà lại bó chân nhỏ.
Một nam tử hán mà hai chân chỉ lớn bằng một nửa người thường, giẫm trên đôi gót ngọc ba tấc kia, càng khiến cho Lý Hỏa Vượng không thích ứng nổi.
Mắt thấy người kia chuẩn bị lục tìm thứ gì đó phía sau người, ‘keng’ một tiếng, kiếm rút khỏi vỏ, Lý Hỏa Vượng đã kề kiếm vào cổ đối phương.
“Ngươi muốn làm gì?”
"Lý huynh, Lý huynh, đừng kích động như vậy, đây là Đại Tề, không có nhiều kẻ thù như ở Đại Lương, người này chỉ là kẻ bán sắc mà thôi.”
Nghe thấy Gia Cát Uyên từ từ giải thích, Lý Hỏa Vượng mới hiểu rằng, thì ra ở Đại Tề, những nam nhân bán sắc tướng này cũng phân ra các loại chức nghiệp khác nhau, mà nam nhân bó chân nhỏ chính là một loại trong số đó. Khi Lý Hỏa Vượng thu kiếm lại, nam nhân đã tè ra quần này liền ngã quỵ trên mặt đất và không ngừng run rẩy, liên tục dập đầu với hắn: "Vị hảo hán này, bạc đều ở dưới đáy rương, đều tặng biếu cho ngài cả, cầu xin ngài tha cho tôi một mạng.” Lý Hỏa Vượng cũng nhìn thấy thứ ở phía sau lưng người kia, vậy mà hắn ta lại giắt một chiếc khăn tay màu đỏ trên thắt lưng quần.
"Ta không phải vào nhà cướp của, là tới xin ở nhờ. Ngươi đứng dậy đi. Tối nay ta sẽ ở lại nhà ngươi, cầm lấy, thừa thì coi như là tiền thưởng của ngươi.” Lý Hỏa Vượng cưỡng ép kéo hắn ta đứng dậy, cầm mấy khối bạc vụn đập vào tay người kia.
“Đây... đây... đây...” Vào lúc người này khoanh tay bất lực, Lý Hỏa Vượng đã đẩy cửa bước vào.
Bên trong phòng không lớn, bài trí cũng đơn giản, nhưng trong nhà cũng khá sạch sẽ. Hai bức tượng gốm màu được đặt trên bàn cống phẩm bên trái đã thu hút sự chú ý của Lý Hỏa Vượng.
Nhìn đôi tai dài trên bức tượng gốm màu kia, còn có ba cái miệng, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về phía nam nhân kia và hỏi: “Ngươi đây là thờ cúng gì vậy?”
Người đàn ông chân nhỏ kia cười gượng gạo: “Bẩm hảo hán, ta thờ cúng Thố Gia, làm ngành nghề như bọn ta đều thờ Thố Gia cả.”
“Ừ, ta nghĩ cũng đúng.”
Đêm đã rất khuya rồi, Lý Hỏa Vượng cũng không có ý định tiếp tục nói nhảm với người này mà định tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi. Hắn đi theo cầu thang lên lầu hai, sau khi chặn cầu thang bằng một cái tủ liền nằm xuống giường nhắm mắt lại.
Lý Tuế bên cạnh cuộn người thành một cái bánh tròn, hai mắt đã nhắm lại nhưng lỗ tại lại ngoe nguẩy trái phải, nghe ngóng mọi động tĩnh xung quanh.
Thời gian từng chút một trôi qua, Lý Hỏa Vượng chìm vào giấc ngủ, ngoài cửa sổ vẫn truyền đến tiếng củi cháy lách tách. Sắc trời dần sáng, khi mặt trời vừa chiếu vào cửa sổ, Lý Hỏa Vượng đột nhiên mở mắt ra, ngoài cửa sổ có tiếng bước chân.
Mà Lý Tuế lúc này đã nhanh hơn một bước, nằm bò trước cửa sổ, qua khẽ hở nhìn lén ra bên ngoài.
“Cha, bên ngoài có mấy người tới, cũng quấn khăn trắng như người kia, bọn họ đang lén lút nói chuyện.”
“Bọn họ nói chuyện xong rồi, hắn ta bỏ thêm củi vào bếp lò rồi cùng bọn họ rời khỏi rồi.”
Lý Hỏa Vượng xuống giường, rút vũ khí dưới gối ra.
"Chúng ta nên đi rồi, ta đoán người kia muốn đi báo quan.”
“Ừ.” Lý Tuế gật gật đầu và đi theo Lý Hỏa Vượng xuống lầu.
Người đàn ông có đôi chân nhỏ trước đó đã rời đi, chỉ còn cái bếp lò vẫn đang nấu gì đó.
“Tên này cứ nấu cả đêm như vậy.” Lý Hỏa Vượng suy nghĩ tới vấn đề này, bước ra khỏi cửa viện, chuẩn bị rời khỏi thôn làng này.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng đi xuyên qua trấn thành này, hắn phát hiện nhà nhà hộ hộ vậy mà lại đều đang nấu gì đó, hắn không khỏi nhíu mày: "Gia Cát huynh, đây chẳng lẽ là phong tục gì đó của Đại Tề sao?"
“Đại Tề chưa từng có phong tục này. Lý huynh, bây giờ là ngày mấy tháng mấy? Có phải là đến tết Đoan Ngọ rồi không? Ta nhớ nấu bánh chứng phải nấu một ngày một đêm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận