Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 148: Tịch Nguyệt Thập Bát

“A, trông hẹp hòi thật chứ. Lý sư huynh chắc tốn nhiều bạc để thuyết phục ông ta lắm nhỉ?”
Hắn nói xong bước vào sảnh lớn, lấy một cái bánh áp chảo màu vàng nhạt ở trong bát ra nhai.
“Này! Chàng trai kia, ngươi nói chuyện kiểu gì! Có nương sinh không nương dạy phải không?”
Ngô Thanh có Lý Hỏa Vượng chống lưng rõ ràng toát ra khí thế khác với tối hôm qua bị trói.
Nghe ông già này dám mắng mẫu thân của mình, trong lòng hắn không kiềm được bốc cháy lửa.
Keng!
Một thanh trường kiếm chém sắt như chém bùn bị rút ra, nhắm thẳng vào râu dê của Ngô Thanh:
“Ngươi có ngon thì lặp lại lần nữa!"
"Làm gì vậy, làm gì vậy!” Sáu con trai, tám người cháu của Ngô Thanh đặt bát xuống, xắn tay áo hùng hổ xúm lại.
“Bố tiên sư cha nhà nó, bố sợ các người chắc? Ai dám tiến lên thử xem! Trong tay bố có mấy trăm mạng người đây, cùng lắm tăng thêm một ít, các ngươi có ngon thì tiến lên một bước!"
Nhìn ánh mắt không tốt của đám người này, hắn bản năng cảm thấy cực độ bức bối, tim đập nhanh hơn.
Một tiếng quát nạt đánh tan không khí nóng nảy này:
“Buông kiếm xuống, ra ngoài cửa đứng cho ta!”
Thấy Lý sư huynh ở một bên khuôn mặt nghiêm túc hơn, hắn biết sư huynh giận thật. Hắn khinh thường trừng người của Ngô gia ở bốn phía, thu kiếm xoay người đi ra cửa.
Giọng của Lý sư huynh từ sau lưng không ngừng truyền vào tai của hắn:
"Lão trượng, người trẻ tuổi ngoài miệng không râu, đều thích khoác lác hăm dọa, thật ra đều là giả, tiểu tử này chưa từng giết ai.”
“Hừ, ta nhìn liền biết nhãi ranh đó miệng cọp gan thỏ. Ôi, loại ngựa non háu đá đó còn cho rằng chính mình ghê gớm lắm, con nít chưa ráo máu đầu, lão hán ta ăn muối nhiều còn hơn hắn ăn cơm.”
Hắn nghe lời này thì giận run định xoay người lại, hắn nhỏ thì sao chứ? Mười bốn tuổi không tính là đàn ông sao? Tên già này chỉ biết cậy già lên mặt.
Nhưng khi hắn cảm giác ánh mắt lạnh lẽo của Lý Hỏa Vượng bắn lên người của mình thì giật thót tim, vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Sáng sớm, trong thôn nổi lên sương mù trắng mỏng manh, không khí rất trong lành, hai tay hắn duỗi thẳng rướn người một cái, sau đó xắn ống tay áo đầy mảnh vá của mình lên, ngồi xổm trên mặt đất xem kiến.
“Này hòa thượng, ngươi ngồi xổm làm gì?"
Hắn đứng lên, sửa sang lại áo tăng màu vàng mặc trên người, hai tay nho nhã lễ độ chắp vào nhau vái thiếu nữ tóc bạc ở trước mắt:
"A di đà phật, thiện tai thiện tai, bần tăng đang quan thiền.”
“Ha ha, hòa thượng nhà ngươi thú vị thật, giống như con nít, xem kiến chuyển nhà còn mà cố ra vẻ là quan thiền gì đó.”
Nhìn lông mi màu trắng của thiếu nữ nhẹ run, hòa thượng có một thoáng thẫn thờ, dường như nhớ đến cái gì.
Nhưng khi hắn tỉnh táo lại lập tức cúi đầu niệm kinh Phật, không dám nhìn thẳng thiếu nữ dễ làm mình dao động Phật tâm nữa.
“Ngươi lo quan thiền đi nhé, tạm biệt.”
Nhìn theo thiếu nữ đi vào đại viện Ngô gia, hắn phát hiện trong sân còn có nhiều khuôn mặt xa lạ chưa gặp bao giờ:
“Có khách tới nhà Ngô thôn trưởng sao? Tại sao mấy hôm trước chưa nghe nói tới?”
Hòa thượng đứng yên tại chỗ nhìn những khách bộ dáng kỳ lạ từ ngoài đến, bỗng dùng tay vỗ trán.
“Mình bị sao thế này? Tại sao giống mấy bà tám ở đầu thôn nghe ngóng chuyện nhà người khác? Người xuất gia không luyến chuyện trần gian, mình nên lo tụng kinh.”
Hòa thượng nhanh chóng xoay người, nặn xâu chuỗi Phật đi hướng chùa của mình.
Đi một lúc thì hắn thấy dưới đất có một bãi phân, chưa đợi hắn tới gần, một đứa nhóc cõng giỏ trúc xông tới, xúc phân trâu ném vào giỏ trúc sau lưng:
“Đây là phân do trâu nhà ta ị, là của ta!”
Hắn nghe vậy nóng nảy nói:
“Cái gì gọi là trâu nhà mày ị đống phân đó? Vậy ông đây nói đó là trâu nhà ông ị! Không được, phải đưa phân trâu này cho ông!”
Đứa nhóc hai tay ôm mặt, nhăn mặt với hắn:
“Xấu hổ xấu hổ, ông cụ già như vậy mà giành phân trâu với con nít!”
Hắn đỏ mặt, giơ cao gậy chống muốn dạy cho thằng bé không biết kính già yêu trẻ này một bài học.
Nhìn đứa nhóc nhăn mặt co giò bỏ chạy, hắn buồn cười:
“Mình đã già đầu rồi mà sao còn hơn thua với đứa con nít làm gì.”
Hắn chống gậy chậm rãi đi vào sân nhỏ mình sinh sống cả đời, chậm rãi ngồi xuống xích đu, yên lặng nhìn lá rụng trong sân, nhớ lại cuộc đời bình phàm của mình.
Lúc này, cửa truyền đến câu trêu chọc của hàng xóm già:
“Này xương già, ngươi năm nay cũng tám mươi bốn tuổi rồi, lời xưa nói rất đúng, bảy mươi ba, tám mươi bốn, Diêm Vương không gọi thì mình tự đi, ngươi định lúc nào đi? Ha ha ha ha ha ha!”
“Ôi tên già này, biết ngay là rủa ta mà, chờ ăn mắng này!”
Khi hắn định đứng lên từ xích đu thì trong lòng hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác là đã tới giờ, trước kia hay nghe các người già nói trước khi chết sẽ có điềm báo, không ngờ là thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận