Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 151: Mờ mịt

"Thứ này kỳ lạ thật, ở thế giới thực thì nó có hình dạng gì nhỉ?” Lý Hỏa Vượng vừa chạy nhanh vừa thầm nghĩ.
Lý Hỏa Vượng cứ rượt đuổi như thế, rốt cuộc có thành quả, cậu cách Tịch Nguyệt Thập Bát càng lúc càng gần, năm mét, ba mét, một mét!
Lý Hỏa Vượng đang chạy như điên bỗng nhiên nâng lên tay phải, hai chân đạp mặt đất lấy đà chộp về phía màu đỏ kia.
Nhưng khi sắp bắt lấy thì một bàn tay từ phía sau duỗi qua kéo lại cổ tay của cậu.
"Lý ... Lý Hỏa Vượng? Em là bạn Lý Hỏa Vượng của lớp bốn năm hai đúng không?”
Lý Hỏa Vượng hung hăng lườm qua, phát hiện bắt chuyện với mình là một người đàn ông trung niên hói đầu khoảng năm mươi tuổi.
Người kia nâng mắt kính vuông nhìn thiếu niên ở trước mắt, nói tiếp:
“Quên rồi à? Tôi là thầy chủ nhiệm lớp của em, giày của em đâu?”
Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, hơi thẫn thờ, theo bản năng mở miệng:
“Thầy Đồng?”
“Tôi nhớ mẹ của em làm đơn xin nghỉ học hình như là vì bị bệnh? Sao rồi, khá hơn chút nào không?" Vẻ mặt thầy Đồng hiền hòa hỏi thăm, vươn tay thân thiết kéo cổ áo gập vào trong ra cho Lý Hỏa Vượng.
Nhìn người thầy trước mắt đã giúp đỡ mình rất nhiều trong trường học, trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút giãy giụa.
Nhưng cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, hất tay người này ra, liều mạng đuổi theo màu đỏ ở phía xa.
"Ảo giác! Tất cả đều là ảo giác! Các người đừng hòng lừa ta! Tất cả đều là giả!”
Nhìn bóng lưng Lý Hỏa Vượng chạy xa, trên mặt thầy Đồng lộ ra một chút lo lắng, sau đó móc điện thoại di động ra khỏi túi.
“Alo, mẹ của Lý Hỏa Vượng hả? Tôi là thầy dạy toán lớp mười một của em ấy, vâng đúng rồi, chào bà, tôi thấy con trai của bà ở đường Liên Hoa, chân không mang giày.”
"Tuyệt đối không nhận sai, là em ấy, tôi dạy học nhiều năm như vậy, không thể nào nhận sai học sinh của mình được, vâng vâng vâng.”
Lý Hỏa Vượng đôi mắt đầy tơ máu, tay siết chặt miếng chai nhặt được, đứng trên đường điên cuồng nhìn trái nhìn phải tìm kiếm bóng dáng của Tịch Nguyệt Thập Bát:
“Chết tiệt! Đi đâu rồi?”
Tiếng còi hú ở phương xa không làm ảnh hưởng Lý Hỏa Vượng, vì cậu biết đó đều là giả.
Điên cuồng tìm kiếm một lúc, Lý Hỏa Vượng bỗng dừng lại trước cổng nhà trẻ.
Lý Hỏa Vượng nhìn đám trẻ đang xếp hàng làm thể dục buổi sáng trong sân, nở nụ cười cực kỳ rợn người:
"Ha ha! Tìm được ngươi!"
Hàng rào sắt trông như đồ chơi vây quanh nhà trẻ căn bản không ngăn được Lý Hỏa Vượng, cậu dễ dàng trèo vào được.
Một đấm đánh gục giáo viên mầm non xông đến, Lý Hỏa Vượng lao về phía đám trẻ, trong phút chốc tiếng khóc thét vang lên.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không để ý người khác, cậu giống như diều hâu bắt gà con túm lên một cô bé mặc đồ gấu mèo, thoạt nhìn chỉ có năm, sáu tuổi, hung dữ nhìn chằm chằm đôi kẹp tóc màu đỏ anh đào trên tóc cô bé.
Cô bé rõ ràng bị dọa sợ, khóe mắt rướm lệ rưng rưng nói:
“Chú ơi, con sợ.”
“Còn giả bộ hả? Ngươi không lừa được ta!” Lý Hỏa Vượng gầm lên, nâng lên miếng chai.
Ngay lúc này, tiếng còi nhanh chóng tới gần, tiếng thắng xe, lốp xe ma sát mặt đất nháy mắt vang lên: “Dừng tay! Cảnh sát đây, giơ tay lên!"
Lý Hỏa Vượng theo bản năng quay đầu nhìn qua, trông thấy phía trước hai chiếc xe cảnh sát có mấy vị cảnh sát đang ngồi xổm giơ súng ngắn chĩa về phía mình.
Lý Hỏa Vượng nhìn Tịch Nguyệt Thập Bát trong tay mình, lại nhìn về phía bọn họ, cười khẩy nói:
“Định chơi chiêu này lừa ta? Giả! Đều là giả!"
Nhìn thấy miếng chai dính máu lại giơ cao, cô bé ở trong tay Lý Hỏa Vượng bị dọa khóc, tiếng khóc rất lớn.
Khi Lý Hỏa Vượng định hoàn toàn tiêu diệt Tịch Nguyệt Thập Bát thì một bóng người bỗng chui ra từ đám đông đứng xem, giang hai tay dứt khoát chắn trước mặt đám người giơ súng ngắn.
“Đừng nổ súng! Tất cả đừng nổ súng! Đó là con trai của tôi! Nó ... nó từ nhỏ đã rất ngoan, chỉ vì bị bệnh mới biến thành bộ dạng này, để tôi nói chuyện với nó được không? Thằng bé nghe lời tôi lắm, chắc chắn nó sẽ nghe lời tôi mà, nó là con ngoan hiếu thảo.”
Nghe giọng nói quen thuộc kia, Lý Hỏa Vượng lại ngẩn ngơ, cậu nhìn người tóc nhiễm sợi bạc kia chậm rãi xoay người lại, thì ra là mẹ của cậu, Tôn Hiểu Cầm, nhưng bây giờ trông bà vô cùng tiều tụy, già hơn trước kia mấy tuổi.
Nhìn con trai đứng trong nhà trẻ phía sau hàng rào sắt, Tôn Hiểu Cầm cố nặn ra khuôn mặt tươi cười, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại.
Dòng lệ nóng lăn ra từ hốc mắt của Tôn Hiểu Cầm chảy xuống:
“Con ngoan, nghe lời mẹ, buông em xuống được không? Chúng ta về nhà đi con? Con muốn chơi game bao nhiêu ngày đều được.”
Lý Hỏa Vượng biểu cảm rối rắm đứng yên tại chỗ không biết làm sao, lúc thì nhìn mẹ mình vô cùng chân thực ở trước mắt, khi thì nhìn Tịch Nguyệt Thập Bát trong tay mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận