Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 815: Thiên tai (1)

“Đập trống dồn lên khua chiêng nhặt lại, dừng luôn chiêng trống để nghe ta ca, nghe ta ca điệu mười tám cái sờ...”
- Giải thích, mấy câu này trích bài hát Thập Bát Mô, là một bài hát dân gian thô tục dâm đãng của Trung Quốc. Hết giải thích.
Một tiếng hát ê a từ con hẻm bên trái truyền đến, khi nhìn thấy Lý Tuế quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh, Lý Hỏa Vượng không khỏi nhíu mày, lập tức giật gây cương để xe ngựa chạy nhanh hơn một chút, tránh để Lý Tuế nghe thấy những từ giơ bẩn kia mà học hư.
“Đưa tay sờ lọn tóc mai nàng, như mây đen phủ nửa góc trời... Đưa tay sờ trán nàng, vầng trán đầy đặn gây nghiện cho người.”
Trên mũi Lữ Cử Nhân trang điểm trắng bệch, đang đứng trên sân khấu cao hát hết sức mình, hai tay còn làm điệu bộ theo lời kịch.
Mà các lão thiếu gia ở dưới sân khấu đều lắng nghe không rời mắt, thỉnh thoảng có đưa mắt nhìn nhau giao lưu một cái rồi cùng nhau phát ra âm thanh ‘khà khà’.
Sau khi hát xong khúc Thập Bát Mô, một đám người vỗ tay khen hay, loại này không phải là tân phấn hí của Đại Lương, người của Thượng Kinh chưa từng nghe qua, tiền đồng sột soạt được ném về phía sân khấu.
- Giải thích, "tân phấn hí" là một loại hình hí kịch mang tính dâm loạn, khiêu dâm. Hết giải thích.
"Một bài nữa. Một bài nữa.”
"Gánh hát các ông không phải có phụ nữ sao? Ta muốn phụ nữ hát cho ta nghe phấn hí.”
"Đúng vậy! Muốn phụ nữ hát, ta sẽ thưởng cho nhiều hơn!"
Ngay khi Lữ Trạng Nguyên vừa chắp tay thi lễ vừa cầm chiêng đón lấy những đồng tiền đồng bay tới, phía ngoài đám người truyền đến giọng nói: “Làm gì vậy, làm gì vậy hả?”
Khi nhìn thấy người đi tới vậy mà lại là bổ đầu mặc y phục màu xanh, đám người hoảng hốt giải tán, nhất thời, vẻ mặt của Lữ Trạng Nguyên có chút trở nên căng thẳng.
"Ai cho ông ở đây hát hí kịch? Lại còn hát phấn hí nữa chứ. Đồi phong bại tục, mắt mù rồi sao, ở bên cạnh cổng thành có biển cáo thị lớn như vậy cũng không nhìn thấy?”
Lữ Trạng Nguyên cẩn thận, khom người nói với bổ đầu dẫn đầu: “Bẩm quan lão gia, tiểu nhân... tiểu nhân không biết chữ, mong ngài châm chước một chút.”
"Ta mặc kệ các ngươi có biết chữ hay không, nhặt hết số tiền đồng dưới đất lên cho ta, tịch thu công quỹ.”
Nhiều tiền như vậy, Lữ Trạng Nguyên thực sự không nỡ, nhưng làm quan thì nói gì chả đúng, cuối cùng ông đành bất lực làm theo.
Khi bổ đầu khoái trá lấy tiền rời đi, những người khác đều giống như cà tím dính sương giá, mặt ủ mày chau dỡ bỏ sân khấu.
Lúc dỡ được một nửa, Lữ Tú Tài và Cẩu Oa trở về, miệng mắng chửi nhau.
"Nói láo! Ngươi tên là Cẩu Oa, cách của ngươi như phân chó vậy. Những tên hành khất kia tìm lâu như vậy rồi mà đến bóng dáng của sư phụ cũng không tìm được.”
"Ngươi ăn nói sạch sẽ cho ta một chút. Nói ai là phân chó hả? Chí ít ta cũng làm việc, ngươi thì sao, ngoài việc da trên mồm làm việc cật lực, ngươi còn làm cái gì nữa chứ? Ngươi thực sự cho rằng ngươi là một tú tài sao?”
Hai người mắng chửi nhau đi tới trước sân khấu, nhìn thấy sân khấu bị dỡ liền tắt lửa giận.
"Lữ ban chủ, đây là có chuyện gì vậy? Không dễ gì mới tìm được một nơi tốt để hát kịch, sao lại dỡ bỏ rồi?” Cẩu Oa đưa tay gãi gãi khuôn mặt loang lổ của mình.
Khi biết được tiền căn hậu quả, Lữ Tú Tài tức đến mức nhảy dựng lên, liên tục vung thanh kiếm đồng đã buộc sẵn kia: “Con mẹ nó, người Thượng Kinh lại ức hiếp người. Hai con chó đó chạy phía nào rồi. Ta chém chết bọn chúng.”
Lữ Trạng Nguyên thở dài một hơi, lấy tay đấm vào cái lưng đau mỏi của ông: “Được rồi, được rồi, chuyện đã đủ nhiều rồi, ngươi bớt gây phiền phức cho bọn ta đi, không kiếm được tiền thì không kiếm được vậy, chút ít này cũng không giàu được.”
"Công công, không thể nói như vậy được, ngày ngày người ăn ngựa uống, đó đều là chi phí, hơn nữa tiền ở Thượng Kinh mất giá, một chiếc bánh nướng cũng phải năm văn tiền.” Con dâu La Quyên Hoa ôm gương đồng, có chút bất mãn nói.
"Cần con nhiều chuyện sao? Ta tự quản lý tiền, ta không biết sao?” Cầm điếu cày trách móc con dâu xong, ông quay người cười khà khà nhìn về phía Cẩu Oa: “Chuyện kia, Tào công tử, đã tìm thấy tiểu đạo gia chưa?”
Rạp hát không có hy vọng nữa, cũng không kiếm được tiền, Lữ Trạng Nguyên thực ra cũng rất muốn rời đi, nhưng ông biết lần này tới Thượng Kinh còn có mục đích khác, mình trực tiếp nói rời đi, sợ rằng sẽ không tiện giải thích khi trở về Ngưu Tâm Thôn.
Trong bầu không khí này, Cẩu Oa nào có thể nói gì khác, chỉ liên tục nói rằng ‘sắp rồi, sắp rồi’.
Thế nhưng Thượng Kinh lớn như vậy, lại có nhiều người như vậy, tìm kiếm như mò kim đáy bể, nào có thể nhanh được.
"Thôi bỏ đi, trước tiên gửi bồ câu đưa tin nói cho đám người Tiểu Mãn biết về chuyện ở bên này, dù sao ta cũng đã tìm hành khất hỏi rồi, nếu tìm không thấy Lý sư huynh cũng không thể trách ta được.”
Suy nghĩ chốc lát rồi Cẩu Oa đi về phía Thành Hoàng Miếu, chuẩn bị đi tìm một thư sinh viết thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận