Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 529: Lý Tuế (2)

Cuộc sống học sinh trung học bình thường mới qua vài năm, hiện tại đã xa xôi với cậu như từ kiếp trước.
Ký ức quá khứ bắt đầu có chút mơ hồ, thay thế là tất cả thứ kỳ lạ điên cuồng ở bên kia.
Lý Hỏa Vượng tìm được nguyên nhân, sau khi không ngừng trải qua đủ thứ thì cậu bị thế giới bên kia đồng hóa, không biết bắt đầu từ khi nào, cậu dần giống đám người Giam Thiên Tư coi rẻ mạng người, trong lòng tràn ngập lệ khí.
Thậm chí tệ hơn, chính mình đang biến thành một Đan Dương Tử khác.
"Không, đây không phải là ta, đây không phải là Lý Hỏa Vượng." Lý Hỏa Vượng quay đầu, đi đến chỗ Vương Chí Long đang nằm sấp xuống đất ôm cổ, túm hắn lên.
Cảm xúc của Lý Hỏa Vượng có chút kích động khẩn cầu Vương Chí Long:
“Ta xin các ngươi đấy, đừng đến chọc ta nữa! Ta là người điên! Ta thật sự không muốn giết người!”
Vương Chí Long đã đi một vòng quỷ môn quan, nào dám nói gì nữa, liên tục gật đầu, bỏ lại ba vị đồng bạn khác, co cẳng chạy ra ngoài vòm cầu.
Mới rồi làm Vương Chí Long sợ chết khiếp, hắn có thể cảm giác được đối phương thật sự muốn giết mình.
Lý Hỏa Vượng thở dài thườn thượt, đi đến trước mặt ba người khác, cởi trói cho bọn họ.
Lý Hỏa Vượng mặc kệ đám người kia chạy trốn sút quần, cũng mặc kệ vết thương chảy máu trên người, Lý Hỏa Vượng quỳ trên mặt đất, khép mắt lại, ôm chặt đầu lẩm bẩm:
“Tất cả là giả, tất cả là giả ...”
Không biết qua bao lâu, Lý Hỏa Vượng cảm giác được bốn phía tối đi.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn quanh, không có gì bất ngờ xảy ra, nguyên căn phòng lộn xộn như bị bão quét qua.
"Rốt cuộc trở về ... ".
Lại trở về thế giới điên cuồng hỗn loạn này, Lý Hỏa Vượng bỗng dưng cảm thấy an toàn.
Lý Hỏa Vượng đến gần chiếc giường gãy chân, quỳ một gối vươn tay hướng gầm giường, cố gắng hết sức dịu dàng nói:
“Lý Tuế, đừng sợ, người kia là lừa đảo, hắn nói là giả, ngươi ở trong bụng sẽ không tổn thương đến ta."
Qua một lúc, một cây xúc tu màu đen do dự vươn ra từ gầm giường tối quấn quanh tay của Lý Hỏa Vượng:
“Ưm.”
Lý Hỏa Vượng kéo nhẹ, Lý Tuế bị kéo ra, cậu ôm nó vào ngực, vuốt nhẹ những xúc tu hoặc dài hoặc ngắn:
“Lý Tuế ngoan, tiến vào đi, phụ thân hiện tại thật sự không thể không có ngươi."
Hai tròng mắt có hai con ngươi bị hai cây xúc tu bao bọc mang theo lưu luyến nhìn Lý Hỏa Vượng.
“Ọe ... ọe!” Cùng với cảm giác buồn nôn, Lý Tuế chui vào cổ họng của Lý Hỏa Vượng.
Cùng với cảm giác khác lạ, xúc tu của Lý Tuế dọc theo mạch máu đi khắp người Lý Hỏa Vượng.
Sờ bụng, Lý Hỏa Vượng thở phào một hơi, chỉ cần có Lý Tuế ở thì cậu không cần đi bên kia.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, bầu trời vẫn xám u ám, nhưng thoạt nhìn trời đã sáng.
Vật vã cả buổi tối, Lý Hỏa Vượng không định ngủ, cầm lấy hành lý xuống lầu, đi hướng chuồng ngựa.
Nhưng mới xuống đại sảnh, Lý Hỏa Vượng thấy Lão Ngô Đầu bộ dáng cực kỳ thê thảm cùng đầu bếp, người đánh xe ngựa băng bó vết thương cho nhau.
Nhìn vị trí vết thương của Lão Ngô Đầu giống hệt trên người Vương Chí Long, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu được chuyện gì.
“Ngươi đến gần phòng của ta lúc nào? Chẳng phải hôm qua ta bảo ngươi không có việc gì đừng tới gần phòng của ta à?”
Dịch quan Lão Ngô Đầu cố nặn ra nụ cười trên khuôn mặt khổ qua kia, thuần thục nhanh chóng quỳ xuống đất:
“Tiểu nghe động tĩnh, sợ ... sợ đại nhân có việc, cho nên ... tiểu đáng chết! Tiểu đáng chết! Máu của tiểu làm dơ tay đại nhân, tiểu nên hiếu kính tiền rửa tay cho đại nhân!”
Lý Hỏa Vượng xách y phục của Lão Ngô Đầu túm lên:
“Đứng thẳng!"
Lý Hỏa Vượng niệm chú ngữ, sáp ong trên Hỏa Áo Chân Kinh nhanh chóng hòa tan, biến thành một con sên bốc lửa nhảy xuống vết thương của Lão Ngô Đầu.
"A a a!"
Tiếng hét thảm của Lão Ngô Đầu quanh quẩn trong sảnh lớn.
“Đừng la! Đây là đang chữa thương cho ngươi!"
Khi bọn họ hét muốn khàn giọng thì vết thương trên người đã bị một lớp phỏng nhẹ thay thế.
Sau đó Lý Hỏa Vượng lấy hai nén bạc từ trong ngực ra đặt trên bàn:
“Đền gia cụ cho ngươi.”
“Cái này ... tiểu không thể nhận ...” Lão Ngô Đầu định từ chối, bị Lý Hỏa Vượng nhét bạc vào ngực.
“Kêu ngươi cầm thì cầm đi, ta không muốn bị chỗ rách nát này đồng hóa!”
“Thùng thùng thùng! Thùng thùng thùng! Thỉnh thần!”
Trong một căn nhà đất đơn sơ vang lên tiếng trống có tiết tấu.
"Tiểu tiểu cổ tiên nhất xích tam, na cá ngũ thải phiêu đái thượng biên thuyên! Thùng thùng thùng!"
"Vãng hạ nhất trụ nhất cá loan, vãng thượng nhất chỉ nhất cá tiêm! Thùng thùng thùng!"
"Đả nhất hạ điên tam điên, đả tam hạ tựu điên cửu điếm! Thùng thùng thùng!"
"Tiên yếu nhất đả cổ tựu hưởng, cổ yếu nhất hưởng thỉnh Thần Tiên í a! Thùng thùng thùng!"
Hai người phụ nữ đội khăn trùm đầu đỏ ở trong phòng liên tục vỗ trống, vây quanh một đứa trẻ mặt xám như tro tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận