Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1001: Mới

Nếu phạm nhân không có manh mối thì đành sử dụng phương hướng khác.
Tôn Kiến Nghiệp dùng ngón tay mở di động của Lý Hỏa Vượng, nhanh chóng tra tìm một phen, sau đó mở danh bạ.
Khi ông ta xem thời gian cuộc gọi điện thoại hôm nay thì trực tiếp gọi lại.
“Alo? Lý Hỏa Vượng, sao lúc nãy cậu cúp máy thế? À, xin lỗi, xin hỏi Lý Hỏa Vượng bị sao vậy? Đúng rồi, tôi là bác sĩ chủ trị của cậu ấy.”
“Có gì khác thường? Đúng là hôm nay cậu ấy gọi điện thoại hỏi tôi có phải mình bị bệnh hoang tưởng bị hại không.”
Tôn Kiến Nghiệp nghe lời này thì hiểu rõ gật đầu, trong lòng có dự đoán sơ bộ.
Tôn Kiến Nghiệp cẩn thận hỏi thăm Dịch Đông Lai càng nhiều chi tiết, ông ta đi vào phòng điều giải, ngồi xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng, hỏi:
“Bạn học Lý, cậu có thể nói cho tôi biết hai ngón tay này đến từ đâu không?”
“Ta phải nói bao nhiêu lần nữa, là của bọn cướp trên xe!” Lý Hỏa Vượng cố gắng kiên nhẫn giải thích với người trước mắt.
Nghe lời của Lý Hỏa Vượng, Tôn Kiến Nghiệp lấy ra điện thoại di động đưa đến trước mặt hắn:
“Vậy sao? Nhưng trong camera khu dân cư không có xe hơi mà cậu mô tả, cũng không có kẻ cướp như cậu nói.”
“Sao không có được!” Lý Hỏa Vượng chồm tới trước, nghiêm túc nhìn trong video.
Góc trên bên phải video biểu hiện ngày tháng năm, đúng là hôm nay.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy trong camera chiếu mình hơi quái dị, hắn đi trong khu dân cư, tới gần người phụ nữ che dù.
Nhưng trong camera này không có người phụ nữ che dù, chỉ có mình hắn.
Lý Hỏa Vượng đang đi bỗng nhiên dừng lại, hắn giống như trống rỗng lôi kéo với ai đó, thân thể lảo đảo đi vào điểm mù camera theo dõi.
"Điều này không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Rõ ràng ta nhìn thấy, cảm giác được bọn họ! Tuyệt đối không thể nào là giả."
Nghe lời Lý Hỏa Vượng nói, Tôn Kiến Nghiệp có chút đau đầu dựa lưng vào cái ghế:
“Vậy có khi nào tất cả đều là ảo giác của cậu không?”
"Rốt cuộc ngươi có xem ca bệnh của ta chứ? Thứ nhất, ta đã xuất viện! Ta hết bệnh rồi! Thứ hai, bệnh tâm thần có rất nhiều loại! Bệnh trạng lúc ta phát bệnh hoàn toàn khác với cái này!” Lý Hỏa Vượng bỗng đứng bật dậy.
Hai vị cảnh sát nhân dân một trái một phải vì tránh cho kích thích Lý Hỏa Vượng nên chỉ đặt tay lên vai hắn ấn nhẹ, cẩn thận dỗ dành hắn ngồi xuống.
“Bạn học Lý, đương nhiên cậu không điên, tôi biết. Nhưng cảnh sát chúng ta phá án bằng vào vật chứng, trong camera xác thực không có bọn cướp mà cậu nói, đây là sự thực đúng không?”
“Vậy có khả năng camera giám sát bị người sửa chữa không?”
Nói đến đây, thân thể Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cứng ngắc, giống như nhớ đến cái gì, trong mắt tràn ngập rung động.
“Từ lúc cậu báo cảnh sát đến lúc chúng tôi lấy ra camera là khoảng thời gian quá ngắn, căn bản không thể nào giả tạo. Vậy đi, vì tránh cho bọn cướp lại tìm cậu, mấy ngày nay cậu hãy ở trong cục cảnh sát chúng tôi, để chúng tôi bảo vệ cậu.”
"Đợi đã! Ngươi muốn chứng cứ đúng không? Hai ngón tay đó thì sao? Chúng nó là chứng cứ! Hơn nữa ... ".
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng cởi xuống áo ướt sũng máu của mình:
“Trên này có máu của họ, ngươi có thể đi tra DNA! Tìm được bọn họ!"
Lý Hỏa Vượng phi thường khẳng định, những kẻ bắt cóc này thật sự tồn tại, không phải ảo giác của hắn, thật sự có người muốn hại hắn!
Mặc kệ bọn họ rốt cuộc đến từ thế lực nào, giờ phút này hắn đã rơi vào nguy cơ nào đó! Tùy thời đều có nguy hiểm tính mạng.
Nếu có lần đầu tiên, như vậy bọn họ khẳng định còn sẽ ra tay, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai.
Lúc trước tốn công cử nhiều người đến giám thị hắn, e rằng những người này không đạt được mục đích sẽ không chịu để yên.
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng thầm hoảng, không phải vì những người kỳ lạ tự dưng xuất hiện mà là những câu điên khùng Tiền Phúc từng nói dường như bắt đầu linh nghiệm.
"Bọn họ là ai?"
“Người ngoài hành tinh chòm Sư Tử! Khoa học kỹ thuật của bọn họ cực kỳ phát triển! Bọn họ có thể dễ dàng theo dõi! Tôi không bỏ kim vào thức ăn của cậu, là bọn họ! Bọn họ muốn châm ngòi ly gián!"
Bánh xe chậm rãi lăn trên mặt cỏ khô vàng, Dương Tiểu Hài cầm roi ngựa nhìn đồng cỏ mênh mông vô bờ.
Dương Tiểu Hài hơi do dự móc ra bản đồ Thanh Khâu tự mua, trên khuôn mặt ngây ngô mang theo một chút do dự:
“Chắc là đi bên này nhỉ? Không lạc đường chứ?”
Tuy rằng có bản đồ, nhưng bốn phía Thanh Khâu đều là cỏ, không có vật gì để đánh dấu, Dương Tiểu Hài không biết mình có đi đúng hướng không.
Ngay lúc này, Dương Tiểu Hài nhìn thấy phương xa xuất hiện một gò núi cao ngất đột ngột nhô lên từ mặt đất.
Đứng ở phương xa xem thì gò núi phủ mặt cỏ khô vàng này giống như cái đầu búp bê bằng bắp vàng.
Thứ này thường nhô lên khỏi mặt cỏ, mấy ngày nay Dương Tiểu Hài đã nhìn thấy nhiều lần.
Nhưng thứ này hình dạng hơi đặc biệt, nên Dương Tiểu Hài mới nhớ kỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận