Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 556: Trường học (2)

Trong lòng Lý Hỏa Vượng thống khổ giãy giụa, giây phút này hắn suy nghĩ nhiều lý do có thể giúp chính mình thoát khỏi sự do dự này, giục bản thân quyết đoán đứng lên.
Ngay lúc này, bà chủ mập mạp đi tới: “Khụ khụ, bạn gì ơi, có sao không vậy? Sắc mặt của cậu hơi kém.”
Lý Hỏa Vượng thờ ơ, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.
Bà chủ cầm khăn lau đi tới chiếc bàn trước mặt Lý Hỏa Vượng, lau mặt bàn một hồi rồi xoay người đi làm việc.
Bỗng nhiên phía cổng trường có tiếng thét chói tai hấp dẫn sự chú ý của bà chủ, chốc lát sau bà thấy nam nữ bối rối chạy ra khỏi trường.
“Ủa? Sao thế nhỉ?”
Lúc người ta chạy ngang qua quán lề đường, bà chủ vươn tay kéo lại một sinh viên nam thường ăn ở quán của mình:
“Này, Tiểu Bàn, trong trường học làm sao thế?”
“Chị Lưu, nhanh chóng báo cảnh sát đi! Nhóm cướp ngân hàng đến chỗ chúng ta! Bọn chúng đã xông vào ký túc xá nữ! Có một người còn cầm súng!”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng từ từ xoay người nhìn về phía chàng trai nói chuyện, bỗng nở nụ cười:
“Có thể giả hơn nữa không? Chuyện vớ vẩn xác suất thấp như vậy mà để ta đụng phải, xem ra nơi này thật là ảo giác rồi.” Lý Hỏa Vượng buông xuống tất cả băn khoăn, rốt cuộc đứng lên ngược dòng người đi hướng cổng trường.
Lý Hỏa Vượng đi trên đường cái trong trường đại học, không ngừng quan sát các sinh viên nữ chạy tứ tán, muốn tìm ra khuôn mặt quen thuộc kia.
Càng đi vào bên trong, thân thể của hắn càng run bần bật.
Vì kiềm hãm cơn run không thể kiểm soát này, Lý Hỏa Vượng vừa tìm người vừa dặn dò cây ngọc lan nở đầy hoa phía bên trái mình:
"Miểu Miểu, chờ ta lấy được đau lòng, nếu ta đau đến mức không thể ra tay thì nhờ muội giúp ta đạt thành thân thể cực độ đau đớn."
"Còn nhớ lúc chúng ta ở Lô Vi Đảo, người kia làm cách nào móc yết hầu ra không? Cứ làm y như vậy là được.”
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng lại có chút không yên lòng, nói với xe đạp ngã ở một bên:
"Lý Tuế, nếu Miểu Miểu thật sự làm như vậy, ngươi tuyệt đối đừng ngăn trở biết chưa? Không phải muội ấy muốn tổn thương ta, việc này liên quan đến chúng ta có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này ra ngoài hay không."
"Đến lúc đó mặc kệ xuất hiện cái gì, nhớ kỹ đều theo sát ta, đám người Giam Thiên Tư nếu cứu được thì cứu, không cứu nổi thì thôi.”
Toàn bộ trường học rất lớn, Lý Hỏa Vượng tìm một hồi lâu vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Dương Na, chờ hắn đến ký túc xá nữ thì bên ngoài trường học đã vang tiếng còi cảnh sát.
Ngước đầu nhìn tòa nhà cao tầng ở trước mặt, Lý Hỏa Vượng phát hiện giữa tầng có tiếng mắng chửi, thoạt nhìn có trên trăm cô gái bị ngăn chặn ở tầng trên.
“Tất cả là ảo giác! Tất cả là ảo giác!” Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm, bước qua cửa sắt đi vào trong.
Tầng một, tầng hai đều trống không, tất cả đã chạy ra ngoài. Khi Lý Hỏa Vượng dọc theo cầu thang đi lên trên, vừa lúc chạm mặt với hai người đàn ông, mỗi người lôi một cô gái đi xuống.
Lý Hỏa Vượng gật đầu với bọn họ, hơi tránh đường cho nhóm người này đi qua, định tiếp tục lên lầu.
"Đứng lại! Tao kêu mày đứng lại! Đừng tới đây! Đừng cho rằng tao không biết bọn mày định làm gì! Mày là cảnh sát chìm chứ gì, tao sớm nhìn thấu rồi!”
Một người đàn ông đầu trọc dí lưỡi dao vào cổ cô gái chắn trước ngực gã, thoạt nhìn gã rất khẩn trương, hơi thở rối loạn.
“Bọn tao muốn ba chiếc xe việt dã! Đổ đầy xăng! Còn có năm trăm vạn! Không! Một nghìn vạn! Tiếp đó mọi người phải rút đi hết! Cho chúng mày một tiếng làm chuẩn bị! Nhanh lên! Mỗi lần lâu hơn ba mươi phút là bọn tao sẽ giết một người!”
Lý Hỏa Vượng phớt lờ gã, hỏi cô gái bị khống chế:
“Bạn học, cô biết Dương Na không? Cô ấy ở phòng số mấy?”
Rõ ràng cô gái kia đã bị cục diện trước mắt dọa ngu người, trừ khóc nức nở ra hoàn toàn không có phản ứng gì.
Lý Hỏa Vượng không để ý tới, tiếp tục leo cầu thang.
“Mày đứng lại cho bố!” Từ ngã rẽ đầu cầu thang tầng trên thò ra một cây súng ngắn cũ chĩa về phía Lý Hỏa Vượng.
Cùng với tiếng bước chân, một người đàn ông cao kều biểu cảm tối tăm cầm súng ngắn xuống lầu.
“Thấy tao cầm cái gì trong tay không? Đây là súng!”
Nhìn hàng nóng của đối phương, Lý Hỏa Vượng cười khẽ.
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, nói chuyện với vách tường bên cạnh:
“Miểu Miểu, muội hãy mang theo Lý Tuế tránh xa chút, tuy ở trong này sẽ không chết, nhưng vẫn nên đề phòng.”
“Mày đang nói chuyện với ai hả? Tháo tai nghe không dây xuống!”
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng quanh quẩn trong cầu thang hơi trống trải, trong âm thanh tràn ngập mệt mỏi và áp lực.
"Ngươi biết không? Hiện tại tâm trạng của ta cực kỳ tồi tệ, ta thật sự rất muốn tìm cái gì đó để trút ra!”
Lý Hỏa Vượng lật tay lại, lưỡi dao nhọn bén thò ra từ tay hắn, biểu cảm nháy mắt trở nên cực kỳ dữ tợn, hai chân giẫm mạnh bậc thang, nhanh như hổ đói vồ mồi lao về phía ba người đứng trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận