Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 951: Điều trị

“Chúng ta đã làm một chuyện tốt! Tại sao lại không vui chứ, chúng ta đã bắt được Đại Vu, mà vẫn còn sống, đây đối với Pháp Giáo là một sự đả kích rất lớn! Đại Vu của Pháp Giáo không phải nhiều.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng có chút êm dịu, Liễu Tống Nguyên tiếp tục nói: “Đừng nôn nóng, chén cơm này phải ăn từng muỗng một, sự việc phải làm từng bước một, chúng ta nhất định sẽ giải quyết triệt để Pháp Giáo, đừng tính toán với Ký Tướng đại nhân nữa, xem như nể mặt ta.”
Lý Hỏa Vượng hít thật sâu và từ từ thở ra, “Ngươi có biết không? Nếu không phải do lãng phí thời gian thì, ta thật sự muốn giết chết các ngươi.”
“Ha ha ha! Nhĩ huynh đệ thích nói đùa thiệt.” Liễu Tống Nguyên vừa cười vừa gác tay lẻn vào vai Lý Hỏa Vượng, nhưng mà lại bị xúc tu trên người của hắn cản lại. “Nhĩ huynh đệ, giờ có phải nên dẹp thần thông không?”
“Tuế tuế, hãy thu hồi xúc tu.”
“Tuế Tuế?”
“Dạ không thu hồi được, cha, hình như đã qua một đêm trong bóng tối, chúng ta đã bị dính vào nhau rồi…” Giọng nói của Lý Tuế có chút uất ức mà nói.
Trong một khu rừng rậm, có một xúc tu vừa hút vừa có gai đã từ cánh tay trái của Lý Hỏa Vượng chui ra, và quấn chặt vào một thân cây, ngoài ra còn có một xúc tu khác đã chui ra từ bụng phải của hắn và vướng vào một thân cây khác.
“Nắm chặt vào, nắm chắc vào!” Lý Hỏa Vượng nói, sau đó móc ra một đoản kiếm từ phía rễ của xúc tu mà cắt ra, máu tươi đã từ trong vết thương đó là phun ra ngoài.
Trán của Lý Hỏa Vượng bắt đầu chảy mồ hôi nhưng cũng không dám sơ ý, cầm lấy cây đoản kiếm đâm vào cơ thể mình, bắt đầu từ từ rọc ra, đang muốn tách Lý Tuế đang bị dính trên người mình ra.
Lúc trước cũng từng trải qua thiên tai, Lý Tuế mới hoà hợp với Mạn Đầu, nhưng mà hắn không thể nào ngờ được, sự trải nghiệm này lại xuất hiện trên bản thân mình.
Sự hiểu chuyện của Lý Tuế, đã khiến cho Lý Hỏa Vượng hoàn toàn quên mất, nàng là một tà túy, là một Hắc Thái Tuế có thể cướp lấy cơ thể của người khác!
Hắn không thể để Lý Tuế nằm ở trong cơ thể của mình lâu như vậy, chứ không nàng sẽ nuốt chửng máu thịt của hắn, sẽ triệt để chiếm lấy cơ thể của hắn.
“Khát…” Lý Hỏa Vượng đau đớn cả người run lên, nỗi đau này còn hơn cả bị ngàn kiếm vạn dao đâm vào, bởi vì hắn và Lý Tuế không chỉ có cơ thể bên ngoài bị dính bởi xúc tu, mà ngay trong nội tạng, cũng như bị lột da nạo xương vậy.
“Cha, cha có đau không? Có cần nghỉ ngơi chút không?” Giọng nói của Lý Tuế vang lên trong đầu Lý Hỏa Vượng.
“Không được!” Lý Hỏa Vượng lắc đầu mạnh, động tay của tay thì vẫn tiếp tục.
Lúc trước Ba Hủy có tặng cho mình năng lực nhanh vết thương, nhưng giờ lại trở thành tác dụng phụ, nếu bây giờ không cố gắng, nghỉ ngơi nửa chừng, vậy thì mới khó khăn lắm cắt ra được e là sẽ bị dính nhau tiếp.
“Cha, con xin lỗi, là con không tốt.” giọng nói của Lý Tuế có chút tự trách.
“Không sao! Không liên quan đến con! Đừng nói chuyện! Xúc tu quấn chặt quá! Đây chỉ là một chuyện nhỏ! Không làm khó được ta! Rất nhanh sẽ giải quyết xong thôi!
Đây là một quá trình rất khó khăn, hoàn toàn không phải chỉ tách hai đứa bé dính nhau mà thôi.
“A Di Đà Phật, thí chủ, ngươi…ngươi đang làm gì vậy?” Lúc Đức Tự Phương Trượng của Đại Tề đang bước vào trong rừng, tức thời đã nhìn thấy cảnh kỳ lạ này.
Một vị hồng bào đạo nhân không mấy nói chuyện, dùng xúc tu trên người mà treo người lên không trung, sau đó dùng cây dao cắt thịt của mình ra.
Máu tươi chảy từ người của hắn xuống, khiến cho phần dưới người của hắn bị ướt đẫm thành màu đỏ.
Và khi từ trong miệng của Lý Hỏa Vượng biết được phiền phức của hắn gặp phải, thì đôi tay của thiện đô chắp tay tháng chữ thập và lạy Lý Hỏa Vượng. “A Di Đà Phật, Nhĩ thí chú, việc này ngươi nên nói sớm, chúng tôi có thể giúp được ngươi.”
Nắm lấy tay đang cắt thịt đã được ngừng lại, Lý Hỏa Vượng nhìn Hòa Thượng trước mặt. “Ngươi nói thật chứ? Ngươi biết được ta đang gặp phiền phức gì sao?”
“A Di Đà Phật, nam phương rất thích Báo Sánh phổ độ chúng sanh thiên hạ, cơ thể da thịt là vô hạn, nhưng thiện lại là vô bờ bến, cả người của chúng ta chỉ là một thân xác thối tha mà thôi, thí chủ là người đại thiện, Phật Tổ Bảo Sanh sẽ bảo vệ ngươi.”
“Phật Tổ Bảo Sanh?” Lý Hỏa Vượng nhíu mày, nhìn lão hòa thượng trước mặt mà cảm thấy không ổn, và đã do dự mà hỏi: “Chắc ngươi sẽ không phải muốn ta giống như thái giám mà sanh con ra như sanh Lý Tuế ra chứ?”
“Ài! không phải vậy, thí chủ mặc quần áo vào và đi theo ta là được rồi.”
Thiện Độ kéo theo Lý Hỏa Vượng đã mặc xong quần áo tới chỗ hai người hòa thượng khác, sau khi giao lưu đơn giản, hắn đó kêu Lý Hỏa Vượng ngồi ở dưới đất, sau đó ba người họ đã vây quanh Lý Hỏa Vượng, bắt đầu gõ mỏ có tiết tấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận