Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 231: Phiền phức

“Đi ... tặng đồ, vừa lúc đi chung đi. Ngươi ra khỏi chùa, hòa thượng của Chính Đức Tự không làm khó dễ ngươi à?”
“Tại sao bọn họ phải khó xử ta? Chẳng những không làm khó dễ ta, mà còn cho ta nhiều tiền, hòa thượng đều là người tốt, không có người xấu."
"A." Lý Hỏa Vượng cười cười, cũng lười tranh biện cái gì.
Tha hương gặp bạn cố tri, chuyện này khiến tâm trạng của Lý Hỏa Vượng hiếm có tốt lên, ở chung với người đơn thuần luôn đơn giản như vậy, Lý Hỏa Vượng cùng hòa thượng kia một đường tán gẫu rôm rả.
Lý Hỏa Vượng cố ý chọn đề tài từng trải qua, hòa thượng đều nói tiếp.
Khi Lý Hỏa Vượng đang nói chuyện vui vẻ thì giọng nói của Dương Tiểu Hài khiến cậu tỉnh táo lại:
"Lý sư huynh ... Tới rồi."
Khi nghe giọng nói của Dương Tiểu Hài thì Lý Hỏa Vượng khôi phục tinh thần, phát hiện bọn họ đã ở rìa trấn nhỏ này.
Hiện ra ở trước mặt Lý Hỏa Vượng là mấy gian nhà trệt xây bằng đá, phía trước nhà trệt là một mảng lớn mã trường rộng rãi.
Lạc đà, dê, ngựa bị nhốt trong hàng rào khác nhau, mùi gay mũi của các loại súc vật ập vào mặt.
Người bên trong dường như đã chú ý tới Lý Hỏa Vượng, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn qua.
Xem cách ăn mặc của bọn họ thì không khó nhìn ra gia đình này hẳn là chuyên làm nghề này.
Cũng từ đây nhìn ra được nữ đạo đồng không phải bị bán lấy tiền, cô bé có gia cảnh không tệ.
Lý Hỏa Vượng cầm lấy bình tro cốt từ tay Dương Tiểu Hài, cậu hít sâu điều chỉnh tâm trạng, nhấc chân đi hướng bên kia.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng tới gần, một người đàn ông vạm vỡ đẩy ngựa bên cạnh mình ra, nghênh đón:
"Mua gia súc hả?"
"Không phải, đưa đồ.”
Lý Hỏa Vượng quan sát người đàn ông này, nhìn tuổi tác chắc là phụ thân của đạo đồng kia.
Lý Hỏa Vượng đột nhiên đến chơi, người đàn ông vạm vỡ không tin tưởng ngay, nhưng khi Dương Tiểu Hài nói ra tên và một số chi tiết của đạo đồng thì bọn họ rốt cuộc tin.
Tin chết của con gái tựa như tiếng sét giữa trời xanh đối với họ, cả gia đình vây quanh bình tro cốt đó, thất thanh khóc rống lên.
Nhìn cảnh tượng khiến người cảm thấy bi thương, Lý Hỏa Vượng cho rằng chính mình sẽ bị bọn họ cảm nhiễm, nhưng không.
Lý Hỏa Vượng đã trông thấy quá nhiều người chết, vậy nên cậu đã chết lặng.
Hòa thượng thấy cảnh này, trên mặt cũng không có nụ cười, vẻ mặt thành kính bước tới, chắp hai tay vào nhau tụng kinh siêu độ cho bình tro cốt.
"A Di Đà Phật ... A Di Đà Phật ... A Di Đà Phật ... ".
Bởi vì bị phụ thân của đạo đồng quấn quýt hỏi chi tiết, khi đám người Lý Hỏa Vượng quay về khách điếm thì đã khuya rồi.
“Đi nào, gặp nhau là duyên phận, ta thuê một gian phòng thượng hạng cho ngươi, tránh cho giống như lúc trước lén ngủ trong nhà xí.”
“Ta có tiền dằn túi.” Hòa thượng lắc áo tăng bào, trên người của ông phát ra tiếng đồng tiền va nhau.
“Còn nữa, ngươi toàn nói bậy bạ, ta đã bao giờ ngủ nhà xí của người khác đâu?”
Lý Hỏa Vượng nghe lời này mới thở phào một hơi.
“Ngươi định đi đâu? Nếu tiện đường thì sau này đi chung đi.”
Nơi quái quỷ này sống một mình khó khăn, có thể chăm sóc cho nhau được thì cố gắng chăm sóc.
"Chỉ cần có thể làm việc thiện, ta đi đâu đều được, không kén chọn. Ngày mai nhớ đón ta, nếu không Đại Thông Phô sẽ đóng cửa.”
Nhìn bóng lưng hòa thượng dần khuất xa, Lý Hỏa Vượng cười cười, xoay người đi vào khách điếm.
Lý Hỏa Vượng vừa vào đại đường, liền trông thấy Lữ Trạng Nguyên mặt đỏ rực đang tranh chấp điều gì với nhi tử của mình.
"Lữ bầu gánh, có chuyện gì vậy?”
Lữ Trạng Nguyên đẩy nhi tử của mình ra, ngón tay kích động liên tục huơ trong không khí:
“Đám Khiêu Na Hí đó huênh hoang, dám nói kịch của ta là bắt chước từ bọn họ, kịch của bọn họ là tổ tông của kịch chúng ta!”
“Thôi mà phụ thân, cãi chuyện này với họ làm gì, đang ở địa bàn của người khác.”
"Thôi? Việc khác cho qua được chứ chuyện này thì không! Lúc này nếu không tranh một hơi thì ăn nói sao với tổ sư gia? Đều là hạ cửu lưu diễn kịch, ta sợ bọn họ chắc? Ngươi buông ta ra!”
Lý Hỏa Vượng đã hiểu thì ra là Lữ Trạng Nguyên gây hấn với đám người Khiêu Na Hí, cậu lười xen vào, xoay người đi hướng phòng ngủ của mình.
"Miểu Miểu, muội còn nhớ lão hòa thượng kia không? Ông ta ...” Lý Hỏa Vượng bước vào phòng, không nói nữa.
Rõ ràng Bạch Linh Miểu mệt đuối, sau khi rửa mặt súc miệng xong đã ngủ say trên giường.
Lý Hỏa Vượng đi đến bên giường, dùng tay vuốt nhẹ khuôn mặt của cô ấy.
Cảm giác hơi thở của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu mơ màng thói quen giơ hai tay ôm.
Trông thấy bộ dạng đó của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng kiềm nén nỗi lòng muốn chia sẻ.
Thổi tắt ngọn đèn, Lý Hỏa Vượng nằm xuống, thẫn thờ nhìn xà nhà.
“Phù, rốt cuộc được vài ngày yên ổn hiếm có.”
Lý Hỏa Vượng không tham lam chút nào, cậu chỉ muốn yên lặng kéo dài sinh hoạt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận