Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 196: Tại sao (2)

Đi được nửa đường thì Lý Hỏa Vượng bị người ngăn cản, người kia không phải ai khác, là Thủ Tam toàn thân cháy đen.
Trên mặt Thủ Tam nứt ra nụ cười cực kỳ rùng rợn, mẩu vụn da cháy đen bong ra khỏi mặt ông rơi xuống đất.
"Huyền Dương tiểu hữu, đã là ngày thứ ba rồi, có manh mối gì chưa?”
“Có cần lão phu trợ giúp không? Nếu ngươi cảm thấy biện pháp lúc trước không được thì không dám giấu giếm, hôm nay ta lại nghĩ ra một biện pháp."
Không đợi đối phương nói ra câu sau, Lý Hỏa Vượng lập tức ngắt lời, sợ những lời đó làm bẩn tai mình.
"Ta không cần, ta nói rồi, tự ta tìm cách!”
Lý Hỏa Vượng kéo Anh Tử bước nhanh về phía chỗ ở.
Thủ Tam thấy thế cũng không ngăn trở, đứng yên tại chỗ, mắt lấp lóe nhìn bóng lưng của hai người.
Khi cánh cửa gỗ mỏng manh đóng lại, che chắn mọi thứ bên ngoài, Lý Hỏa Vượng thế này mới thở phào một hơi.
Sống trong nơi đầm rồng hang hổ này quá hành hạ người, giống như khiêu vũ bên mép của người khác.
"Ân công, chúng ta làm gì kế tiếp?”
Nghe Anh Tử ở sau lưng hỏi, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi đang định nói cái gì, biểu cảm lại nháy mắt cứng ngắc.
“Chết tiệt, lại đến nữa!” Lý Hỏa Vượng dựa lưng vào cửa gỗ chậm rãi trượt xuống đất.
"Ân công? Ân công, ngươi không sao chứ?" Anh Tử vội lại gần.
Lý Hỏa Vượng ngơ ngác nhìn thiếu nữ trước mắt, biểu cảm hơi giãy giụa rồi khẽ nói:
“Mẹ? Mẹ đến rồi? Con không ăn quýt, mẹ ra ngoài một chút được không? Ta có một số việc cần xử lý."
“Con biết, đương nhiên hiểu, bên kia là ảo giác, mẹ đừng lo cho bệnh của con, con hơi khát, mẹ có thể đi phòng nước sôi lấy ít nước cho con được không.”
“Con không muốn nước trong bình giữ nhiệt, con muốn nước sôi.”
"Ân công ...?" Nhìn Lý Hỏa Vượng khùng điên, vẻ mặt Anh Tử do dự lên tiếng hỏi.
Một lát sau, Lý Hỏa Vượng mới rồi còn mỉm cười bỗng nhiên biểu cảm trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Lý Hỏa Vượng không có tiêu điểm nhìn bốn phía, giục:
“Anh Tử, mau, trói ta lại, trói trên giường! Chờ ta tỉnh táo sẽ giải thích cho nàng sau!”
Vừa nói xong thì biểu cảm của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng thay đổi:
“Sao cha cũng đến? Hôm nay cha không đi làm ạ?”
Anh Tử đứng yên tại chỗ, nhìn đạo nhân áo đỏ trước mặt mình nói linh tinh với không khí, nhưng nàng không trói đối phương lại như cậu yêu cầu.
“Cảm ơn mẹ, không cần đút, con tự ăn được.” Lý Hỏa Vượng giơ hai tay hướng không trung rồi đổ vào miệng mình.
Nhìn Lý Hỏa Vượng há to miệng, tay phải của Anh Tử run rẩy lấy từ trong áo ra một nắm gai sắt hình thành từ các loại đinh sắt gỉ sét dồn cục lại.
Nhìn Lý Hỏa Vượng ở trước mắt, biểu cảm của Anh Tử do dự giây lát, nhét cầu gai sắt vào lại.
“Rồi rồi rồi, con tự lột quýt được, để con tự làm.”
Anh Tử luồn vào ống tay áo cụt lại rút tay ra, trong tay nàng cầm một bình thuốc.
Cầu gai sắt gỉ sét bị ném vào phát ra tiếng xèo xèo ăn mòn.
Cầu gai sắt bị ăn mòn bốc khói đen bị Anh Tử đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Gừ gừ!” Màn Thầu tò mò chạy tới, nghi hoặc nhìn cảnh tượng nó không hiểu.
Binh!
Anh Tử đá chân phải ra, Màn Thầu bị đá văng.
Màn Thầu hộc máu giãy giụa đứng lên lắc đuôi vài cái rồi lảo đảo ngã xuống đất.
“Đừng đưa nữa mà mẹ, con ăn nhiều quýt lắm rồi.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay nhận lấy cầu gai sắt bốc khói kia.
Anh Tử đứng yên tại chỗ, thân thể thậm chí bởi vì kích động mà run rẩy không thôi.
Cầu gai sắt cách miệng của Lý Hỏa Vượng càng lúc càng gần, nhưng khoảnh khắc tiếp xúc thì nó bỗng ngừng lại.
Cầu gai sắt bị ba đầu ngón tay bị ăn mòn máu thịt nhầy nhụa thả lỏng, thứ kia xẹt qua gò má của Lý Hỏa Vượng rơi xuống đất, lăn một lúc thì ngừng.
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng chẳng có một chút khùng điên, cậu nhìn thiếu nữ cụt một tay trước mặt mình bằng ánh mắt lạnh lùng đến mức tận cùng.
"Tại sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Lý Hỏa Vượng lại vang vọng trong phòng.
"Tại sao?"
“Những kẻ cuồng tự ngược đó hành hạ nàng tới nông nỗi này mà nàng còn giúp đám ác nhân đó đối phó ta! Tại sao?"
“Ta đã nói sẽ mang nàng rời đi chỗ quỷ quái này, ta đối với nàng chưa đủ tốt sao? Rốt cuộc nàng có trái tim không? Hay là bốn năm nay nàng hoàn toàn bị đám ác nhân đó hoàn toàn đồng hóa rồi?!"
"Ha ha ... " Đối diện những câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Anh Tử chợt bật cười.
Anh Tử vừa cười khẽ vừa chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đây là lần đầu tiên Anh Tử nhìn thẳng Lý Hỏa Vượng, nàng vừa cười vừa từ từ rơi lệ.
Trong đôi mắt màu nâu nhạt kia tràn ngập thù hận như thực chất.
Thù hận trong mắt nàng cô đặc giống như tùy thời sẽ nhào lên ăn tươi nuốt sống Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng vào giây phút này mới hiểu được Khương Anh Tử luôn không nhìn thẳng vào cậu, bởi vì nàng sợ chính mình sẽ không kiềm được ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận