Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 375: Điều trị (2)

“Các người làm sao vậy?” Lý Hỏa Vượng một tay chống trên bãi cỏ mềm, bò về phía bọn họ, thế nhưng tất cả mọi người dường như đều vô thức lùi lại một bước.
"Lý sư huynh? Huynh thật sự là... Lý sư huynh sao?” Bạch Linh Miểu hai tay co lại trước ngực, vừa khóc vừa mang theo vẻ kinh hãi nhìn thứ trước mặt.
Không cần cô ấy nói, Lý Hỏa Vượng lúc này đã phát giác được thân thể của mình có chút không đúng rồi, cậu giơ hai tay của mình lên, dùng con mắt duy nhất mọc dưới tai của mình kinh hãi quan sát.
Cùng với việc cậu khẽ chuyển động ngón tay, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy hai ngón tay đang dính lại với nhau ở vị trí khuỷu tay của mình khẽ chuyển động.
"Chuyện này sao có thể! Đây rốt cuộc...” Lý Hỏa Vượng chống lên trên bãi cỏ bằng đôi tay dị dạng kia, đột nhiên lật người.
Dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, lúc Lý Hỏa Vượng nhìn thấy hình dạng cơ thể mình, bản thân cậu suýt chút nữa kinh hãi kêu lên.
Cậu quả thực khó có thể tưởng tượng, đống máu thịt hỗn độn này lại có thể là thân thể của chính mình!
Cơ thể của Tôn Bảo Lộc trước kia, ở trước mặt cậu quả thực chính là đồ chơi trẻ con. Cơ thể hiện tại của mình, các cơ quan đều lật chuyển hỗn loạn, trái phải đảo ngược, xen lẫn một chút tua trắng đang khẽ đung đưa trong đó, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng của con người.
"Là năng lực của tua trắng đó. Chính là sau khi nó kéo ta xuống, mới biến thành như vậy.” Lý Hỏa Vượng dùng tay nắm lấy một sợi tua trắng trên người, kinh hoàng nhìn những ngón tay đang cầm chiếc tua trắng của mình từ từ vặn vẹo.
“Hiện tại ta còn là người sao?” Câu hỏi này xuất hiện trong đầu đang hỗn loạn cực độ của Lý Hỏa Vượng, tay cậu run rẩy sờ lên khuôn mặt hoàn toàn thay đổi của mình, ngũ quan đã hoàn toàn dịch chuyển vị trí rồi, hoàn toàn không còn ở vị trí trước đó nữa.
"Điều này làm sao có thể! Điều này có chút quá không hợp thói thường rồi! Đây... thật sự là thế giới bình thường sao?" Lý Hỏa Vượng rùng mình một cái.
"Không được, Lý Hỏa Vượng, ngươi bình tĩnh lại, đây không phải chuyện gì lớn, đúng, không có chuyện gì lớn cả.”
Lý Hỏa Vượng quay người lại, nhìn về phía những người khác, trên khuôn mặt vô cùng đáng sợ lộ ra biểu cảm đầy tự tin: “Không sao, đừng hoảng, chắc chắn có thể giải quyết được.”
Sau khi nói xong, Lý Hỏa Vượng dùng tay phải dị dạng móc ra một con dao găm, trực tiếp cắm vào khuôn mặt mình.
Dưới ánh mắt khó tin của mọi người, cắt ra một vết thương.
Lý Hỏa Vượng nắm lấy tai bên rìa vết cắt, cùng với tiếng gầm giận dữ của cậu, tai được di chuyển đến vị trí mà nó vốn nên ở.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cái tai di chuyển trở lại kia lại rơi xuống đất một cách vô lực.
Nhìn thấy cái tai trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng cười càng vui vẻ: “Đúng rồi, như vậy cũng được, năng lực chữa lành cơ thể của ta rất mạnh, chỉ cần cắt đứt hết toàn bộ những thứ mọc lung tung rồi để bọn chúng mọc lại là được.”
"Chỉ là làm quái thai mấy ngày mà thôi, chuyện này thì có vấn đề gì.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đã bắt đầu nhắm chuẩn con dao găm trong tay vào mắt mình, Cẩu Oa run rẩy tiến lên trước, đứng ở đằng xa khua tay múa chân ra dấu.
"Lý sư huynh, huynh đừng như vậy, sống còn hơn chết, hơn nữa huynh đây còn có tay có chân...”
Nói được nửa chừng, Cẩu Oa thật sự không biết nên nói tiếp thế nào, Lý sư huynh hiện tại quá thảm rồi, cậu ấy cũng không thể nhìn nổi.
Nếu cậu ấy rơi vào bước đường này, sẽ dứt khoát chết đi cho rồi.
Lý Hỏa Vượng dừng dao lại, mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay út lật úp kia của mình. Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu cậu: "Chờ đã! Nếu những tua trắng này có thể biến ta thành dáng vẻ như quỷ này, vậy há chẳng phải nói, nó cũng có thể biến ta trở lại sao?”
Hai mắt Lý Hỏa Vượng sáng lên, cậu nhìn những chiếc tua trắng dính trên tay mình, trực tiếp túm lấy một nhúm đặt trên mắt mình.
Tua trắng đang chuyển động, hơn nữa còn khiến ngón tay của Lý Hỏa Vượng không ngừng vặn vẹo.
"Con mẹ ngươi, ở yên cho ta một chút!" Lý Hỏa Vượng giũ giũ tua trắng xuống phía mặt đất rồi lại lần nữa dán trên mặt mình.
Dần dần, Lý Hỏa Vượng cảm thấy tầm nhìn của mình bắt đầu di chuyển, dưới tác dụng của những chiếc tua trắng, nó bắt đầu trượt xuống.
Lý Hỏa Vượng dùng ba ngón tay giữ chặt lấy con ngươi của mình, từ từ di chuyển chúng theo hướng mà chúng nên đi. Tuy nhiên, cho dù di chuyển thế nào, nó vẫn không tới vị trí ban đầu.
“Soạt!” Khóe mắt của cậu xuất hiện một vết rạch thật sâu, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nắm lấy con mắt đã giăng đầy tơ máu kia của mình, dịch chuyển sang phía bên kia một chút.
“Gần được chưa?” Lý Hỏa Vượng thở hồng hộc, hỏi những người khác.
Sau khi nhận được câu trả lời thống nhất, cậu bắt đầu dịch chuyển các cơ quan khác.
Không dễ gì mới miễn cưỡng dịch chuyển được ngũ quan trên khuôn mặt, Lý Hỏa Vượng đau đến sắp ngất đi, cậu nhìn về phía những người khác xung quanh, hét lên với giọng khàn khàn: "Đều đứng ngây người đó làm gì? Còn không qua đây giúp đỡ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận