Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 615: Đại trưởng lão (1)

Họ đã gặp ông già nấu mì ba lần, giống như là từ đầu đến cuối có hai chỗ bán mì, nhưng rõ ràng Lý Hỏa Vượng đứng bên cạnh, hắn chắc chắn rằng ông già nấu mì không thay đổi.
Giống như là toàn bộ thế giới đều đang diễn kịch, nhưng cầm hai kịch bản khác nhau, ở trước mặt đám người bình thường như Lý Hỏa Vượng là kịch bản số một, trước mặt Gia Cát Uyên là kịch bản số hai.
Suy tư những chuyện này, Lý Hỏa Vượng nhớ lời Ký Tướng từng nói với mình trong Phật Cốt Miếu.
“Đây là chuyện kỳ lạ nhưng hợp lẽ thường mà ông già nói sao? Loại chuyện này thường xuyên xuất hiện bên cạnh Tâm Bàn sao?”
“Tư Mệnh của sư thái quản thối rữa, Ba Hủy là quản thống khổ, bên trên tam thân cựu chó chết này rốt cuộc quản thứ gì, tại sao có thể dẫn tới Gia Cát Uyên biến hóa kỳ lạ?”
Lý Hỏa Vượng biết tốt nhất là đừng suy nghĩ loại chuyện này, miễn cho dẫn đến mầm họa, nhưng khi sự tình xuất hiện ở trước mặt thì hắn không nhịn được suy nghĩ.
"Thôi thôi.” Lý Hỏa Vượng lắc cái đầu choáng váng, Gia Cát Uyên nói sao thì tin vậy đi, dù sao chẳng liên quan tới hắn.
Mục đích của mình chỉ có một, đó là túm ra Bắc Phong.
Gia Cát Uyên giết Phát Tài, chắc chắn đám Tọa Vong Đạo sẽ không chịu để yên, chỉ cần chính mình ở bên cạnh Gia Cát Uyên thì có xác suất rất lớn bắt được Bắc Phong.
Cộp cộp cộp!
Có tiếng bước chân, Lý Hỏa Vượng ngước đầu nhìn hướng phát ra âm thanh, phát hiện là một vị thanh niên mặc áo rộng màu trắng, hắn ngửi được mùi máu thoang thoảng phát ra từ người này.
“Tiểu nhân là Hạ Nhật Thăng, kính chào Lý đại nhân."
"Có việc?" Lý Hỏa Vượng mở miệng hỏi.
Hắn nhớ người này là một thành viên của Đại Tề Giam Thiên Tư, không biết đến tìm hiểu tin tức hay làm gì.
"Lý đại nhân, tiểu nhân cũng giống như ngài, là giáo chúng của Áo Cảnh Giáo!” Thanh niên nói xong vạch áo lộ ra thân thể treo đầy móc câu ngược.
“Không có việc gì thì đi về đi, đường còn dài.” Lý Hỏa Vượng không phải giáo chúng thật sự của Áo Cảnh Giáo, sợ tán gẫu quá nhiều lộ ra dấu vết.
"Nghe Gia Cát đại nhân nói ngài đã cử hành ba lần Thương Khương Đăng Giai? Dám hỏi điều này là thật sao?" Thanh niên nhìn Lý Hỏa Vượng bằng ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng lạnh lùng nhìn thanh niên ở trước mắt:
"Đúng thì sao, không đúng thì thế nào? Chuyện này liên quan gì ngươi?”
“Vậy tức là thật?!” Hạ Nhật Thăng lập tức quỳ một gối xuống đất, biểu cảm cực kỳ kích động: "Bái kiến Đại trưởng lão!”
Khoảnh khắc Hạ Nhật Thăng quỳ xuống, Lý Hỏa Vượng trực tiếp đứng lên chuyển đến một bên: “Ta không phải gì đó, ngươi nhận sai người!"
“Là ngài! Là ngài! Người có thể dùng Đại Thiên Lục tiến hành ba lần Thương Khương Đăng Giai thì ngài đích thị là Đại trưởng lão của Áo Cảnh Giáo rồi!”
“Đến trình độ của ngài thì có thể không cần Đại Thiên Lục, trực tiếp hiến thân thể cho chủ, đây là tượng trưng của vô thượng!”
Đối phương nói hưng phấn vô cùng, Lý Hỏa Vượng nghe mà sởn gai ốc. Trước kia Lý Hỏa Vượng không hiểu nhiều về Áo Cảnh Giáo, hắn chưa bao giờ ngờ rằng còn có việc này.
"Ngươi nhận sai, Gia Cát Uyên lừa ngươi, ta không cử hành Thương Khương Đăng Giai bao giờ!"
Nói xong, Lý Hỏa Vượng cũng mặc kệ người kia tin hay không, hắn cưỡng ép bình tĩnh bước đi.
“Chuyện gì thế này? Nghi thức Thương Khương Đăng Giai chẳng phải là dùng hai tầng đau đớn đổi sức mạnh với Ba Hủy sao? Nghe cách nói của người này thì nghi thức đó là tượng trưng cho thân phận trong Áo Cảnh Giáo?”
Lý Hỏa Vượng biết cái gọi là Đại trưởng lão, tuy đều là Tọa Vong Đạo giả trang.
Mặc kệ bên trên Đại trưởng lão còn có cao tầng khác hay không, xưng hô Đại trưởng lão tuyệt đối không thấp trong Áo Cảnh Giáo.
"Hơn nữa ta hiện tại cư nhiên có thể không cần Đại Thiên Lục, trực tiếp hiến tế cho Ba Hủy? Điều này đại biểu cái gì? Đại biểu ta cùng Ba Hủy càng lúc càng gần rồi sao?"
Lý Hỏa Vượng không cảm thấy đây là chuyện tốt gì, có vẻ như Thương Khương Đăng Giai còn có gì khác, trong Đại Thiên Lục không ghi rõ tai họa ngầm.
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn là quyết định làm thử một lần, hắn nhìn thoáng qua người khác ở xa, đi vào rừng cây bên cạnh, cởi ra đạo bào màu đỏ.
"Lý Tuế." Lý Hỏa Vượng giơ ngang kiếm tiền đồng, xúc tu của Lý Tuế quấn lấy chuôi kiếm, chuyển ra sau cắt làn da vừa mới mọc của Lý Hỏa Vượng.
Càng nhiều xúc tu duỗi qua, quấn lấy Đại Thiên Lục gần như khảm vào trong thịt, cứng rắn rút ra.
Bất chấp đau đớn, Lý Hỏa Vượng cầm góc trái móng tay ngón trỏ lật mạnh lên. Vèo một tiếng, cách xa ba trượng, một thân cây thô cỡ miệng chén bị cắt một dấu máu thật sâu.
"Cư nhiên thật sự có thể không cần Đại Thiên Lục?" Lý Hỏa Vượng trong một chốc không biết nên nói cái gì nữa.
"Điều này xem như chuyện tốt sao? Chắc vậy?”
Lý Hỏa Vượng đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn cái cây phương xa rắc một tiếng chậm rãi ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận