Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 398: Hí (2)

Cẩu Oa ngồi xổm ở cửa quay đầu nhìn Lý Hỏa Vượng ở trong phòng, lấy một cái bánh bột ngô từ trong chảo nhét vào miệng, tò mò bưng bát đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, trừ húp canh sột soạt ra chỉ có tiếng nhai nhóp nhép, bánh bột ngô trộn bột bắp dính răng, không thể ăn quá nhanh, chỉ có thể nhai kỹ nuốt chậm.
Không lâu sau, Cẩu Oa vẻ mặt hớn hở bưng bát không từ bên ngoài đi vào:
“Này, các ngươi biết ta nhìn thấy cái gì không?”
Người khác liếc mắt nhìn cậu ấy rồi tập trung ăn cơm chiều, lười quan tâm.
Thấy không ai thèm đáp lại, vì tránh cho bằng hữu của mình không xuống đài được, Lữ Tú Tài hỏi đúng trọng tâm:
"Ngươi nhìn thấy cái gì?"
Cẩu Oa đặt bát xuống, hưng phấn vỗ tay vào nhau:
“Ta thấy một nhóm hát Đại Hí! Có nam có nữ! Bọn họ đang dựng đài ở đầu thôn!”
Lời này thốt ra, nhóm Lý Hỏa Vượng còn chưa có phản ứng gì, Lữ Gia Ban vụt đứng dậy.
Nếu hỏi trên thế giới cái gì là thù hận thuần túy nhất thì đồng nghiệp là một loại.
“Nhà ai hát?!”
Lữ Trạng Nguyên mạnh đặt bát xuống đất, dùng ống tay áo mặt trong và ngoài lau miệng, lưng luôn khòm nay cố gắng ưỡn thẳng, giống như gà trống đi ra ngoài.
“Đi! Đi xem, ta chờ xem Đại Lương Quốc hát kịch kiểu gì!”
Lý Hỏa Vượng ngước đầu nhìn bóng lưng Lữ Trạng Nguyên đi xa, tiếp tục ăn bánh bột ngô vàng thơm mềm của mình.
Lữ Trạng Nguyên không quan tâm việc khác, nhưng khi gặp đồng nghiệp hát kịch thì hăng tiết gà, cực kỳ để ý.
Lý Hỏa Vượng dửng dưng, nhưng người khác đều bị hấp dẫn. Suốt ngày chạy đi, họ không có cơ hội thả lỏng.
Nghe nói có hát kịch, đám người ngồi không yên, nhai ngồm ngoàm, buông bát xuống vội chạy ra ngoài.
"Lý sư huynh, chúng ta cũng đi xem nào.”
“Đúng rồi, đạo sĩ, chúng ta cũng đi xem, ta thích xem hát kịch nhất.”
"Không đi."
"Lý sư huynh, đừng mà, chúng ta đi nào, hay lắm ấy. Trước kia ta thích nhất được nãi nãi ôm đứng ở trong đám người xem kịch.” Bạch Linh Miểu kéo cánh tay của Lý Hỏa Vượng nhẹ đung đưa, trong giọng nói mang chút làm nũng.
“Đúng rồi, đi thôi nào đạo sĩ, xin ngươi đấy.” Hòa thượng mặc áo tăng rách rưới, trong mắt mang theo khát vọng áp sát tay kia của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhìn hòa thượng ở trước mặt, môi mấp máy, cuối cùng nghẹn lại lời thô tục sắp thốt ra.
Lý Hỏa Vượng đặt bát xuống, sải bước ra ngoài, sau lưng vang tiếng reo vui của Bạch Linh Miểu và hòa thượng.
Chờ khi Lý Hỏa Vượng ra ngoài, đầu thôn mới rồi còn trống trải trở nên đông nghẹt, đầu tường và trên cây đứng đầy người, xem số lượng e rằng người của nguyên trang tử đều chạy tới, người của Lữ Gia Ban cũng ở trong đó.
Lý Hỏa Vượng ôm Bạch Linh Miểu vài bước nhảy lên nóc nhà, ngồi trên mái ngói cứng nhìn sân khấu kịch sáng đèn ở phương xa.
Vì khiến người xem rõ hơn, trên đài treo nhiều đèn lồng, khiến sân khấu trở thành khu vực sáng nhất.
Keng keng keng keng!
Cùng với tiếng nhạc đặc biệt của hí khúc, một tướng quân mặt đỏ sau lưng cắm sáu lá cờ, trên đầu đội hai cọng lông công dài bước theo nhịp lên sân khấu.
Hắn múa hai cây song sản màu trắng theo tiếng nhạc, tùy theo hắn bỗng nhiên dừng lại, tiếng nhạc ngừng, sau đó hắn bắt đầu hát, giọng hát hùng hồn rất phóng khoáng sảng lãng.
"Hô thính đích kim cổ hưởng chấn thanh! Hoán khởi ngô, phá thiên môn tráng chí lăng, tưởng đương niên thanh chiến mã, thượng uy phong lẫm! Hữu sinh chi nhật trách đương tẫn! Thốn thổ khởi năng quy tha nhân!”
“Hay!”
Nghe Bạch Linh Miểu ở bên cạnh cùng hòa thượng khen hay, vỗ tay, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn nửa bên mặt vui vẻ của cô ấy, lại ngước lên nhìn diễn viên trên sân khấu.
Nghe câu hát dường như miêu tả tâm lý của vị tướng quân Đại Lương Quốc trước khi xuất chinh, nhưng Lý Hỏa Vượng không biết là trích đoạn của vở nào, tướng quân là ai, đi đâu đánh nhau.
Vì bị người miễn cưỡng khuyên tới xem kịch, Lý Hỏa Vượng không quan tâm tình tiết gì, mơ hồ cùng người khác xem kịch.
Mới đầu Lý Hỏa Vượng cho rằng hí này giống như hí mà Lữ bầu gánh diễn thôi, chẳng qua giọng hát với điệu khác nhau, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện điểm khác biệt.
Dường như vì biểu thị kịch liệt trong chiến trường, tướng quân mặt đỏ này trong tình huống bị mấy tiểu binh vây hãm thì nhảy lên cái bàn chỉ có ba chân, đạp mép bàn không ngừng xoay tròn.
Cheng cheng cheng cheng!
Cùng với tiếng nhạc, xoay mấy phút, hơn nữa còn là đứng trên chiếc bàn ba chân, công phu quá giỏi.
Cảnh tượng trên sân khấu thậm chí khiến Lý Hỏa Vượng đều kinh ngạc mở to hai mắt:
“Đại Lương Quốc này hát Đại Hí yêu cầu đều cao như vậy sao?"
Cheng cheng thùng!
Tướng quân cắm đầy lá cờ trên sân khấu lộn ngược ra sau, vững vàng rơi xuống đất.
Cùng với lính đều nhịp ngã xuống, tướng quân bày ra tư thế, đột nhiên xuất hiện, dưới sân khấu rầm rộ tiếng khen hay và vỗ tay.
Lý Hỏa Vượng cũng vỗ tay, cậu phát hiện mình đã nghĩ sai, cậu không ngờ hát kịch cũng có khác biệt lớn như vậy.
Dù là người không hiểu kịch như Lý Hỏa Vượng cũng thấy được xuất sắc trong cách diễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận