Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 854: Hoàng Phủ Thiên Cang

Nhưng nếu mình bói toán về ông ta, đối phương chắc chắn sẽ nhận ra được, điều Lý Hỏa Vượng muốn chính là dùng loại nhận biết này để nhắc nhở đối phương, công việc của mình đã hoàn thành rồi.
Sau khi bói toán xong, Lý Hỏa Vượng nhét xương quai xanh lại vào trong thịt mình, nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Đình bên cạnh: “Đã lúc này rồi, có thể nói cho ta biết Tư Thiên Giam đại nhân đi đâu rồi không?”
Thượng Quan Ngọc Đình trên đầu đầy con mắt lại không chút hoảng loạn: “Không biết, đại nhân cũng không nói cho ta biết, nếu đại nhân muốn trì hoãn, đương nhiên là có lý do.”
Đối mặt với ảo giác không biết có được coi là còn sống hay không, Lý Hỏa Vượng tức giận đến không thể tức hơn được nữa.
May mà mặc dù tên cao thủ không biết Cơ Lâm tìm từ đâu tới kia có khả năng vây bắt và khả năng bói toán đều lợi hại nhưng Lý Hỏa Vượng cũng không phải không có chuẩn bị, Tích Cốt Kiếm chính là sự trông cậy lớn nhất của hắn.
Hắn luôn có thể trốn về Đại Tề bang Tích Cốt Kiếm khi sắp bị vây giữ.
Đối mặt với việc Lý Hỏa Vượng trốn sang một tầng lịch sử khác, bất kể những người này có thực lực mạnh đến đâu, pháp thuật thần thông có cổ quái thế nào cũng không có cách nào.
Có điều cứ chạy đông chạy tây như vậy, ăn không ngon ngủ không kỹ, quả thực có chút tra tấn người.
Lý Hỏa Vượng lấy một chiếc bánh bao hấp từ trong ngực ra và đưa cho Lý Tuế: "Mau ăn đi, ăn xong lại nhau chóng đổi vị trí, trong số những người này có một tên, la bàn định vị trong tay hắn ta có chút lợi hại.”
Lý Tuế ngồi dậy, cầm lấy bánh bao bỏ vào trong miệng, hai má phúng phính nhai ngấu nghiến: "Cha, con không muốn ăn bánh bao, con có thể vào rừng tìm thịt không? Con vừa thấy trong rừng có rất nhiều thịt."
"Đã đến lúc này rồi, đừng kén chọn nữa, lúc này mà còn lãng phí thời gian đi săn bắt, há chẳng phải nói cho bọn họ biết chúng ta đang ở đây sao? Dùng tạm thứ này đi.” Lý Hỏa Vượng thò tay vào trong đạo bào màu đỏ, một lớp vảy máu lớn còn dính da được hắn xé ra và đưa qua cho Lý Tuế.
Lý Tuế nhận lấy và nhai nó rộp rộp, vui mừng đến mắt híp lại: “Cảm ơn cha, con thích ăn cái này, cái này ngon hơn thịt nhiều.”
Nhìn thấy thiếu nữ trẻ tuổi trước mặt gặm vảy máu của mình, Lý Hỏa Vượng luôn cảm thấy kỳ quái, từ khi Lý Tuế biến thành hình dạng con người, hắn luôn có chút không thích ứng nổi.
Như thể Lý Tuế bây giờ trông giống như một con người thì thật sự trở thành người vậy.
Đợi sau khi thoát khỏi tình cảnh khó khăn, vẫn nên để nó cởi bỏ da thịt trên người đi.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đưa tay chạm vào đầu nó, trong lòng đột nhiên cảnh giác, lấp tức nhíu mày nắm chặt Tích Cốt Kiếm.
"Lý Tuế, mau qua đây! Có người tới rồi!" Lý Tuế vội vàng nhét miếng vảy máu còn sót lại vào trong miệng rồi nhảy lên lưng Lý Hỏa Vượng.
Khi nghe thấy tiếng vạt áo quét qua lá cây vang lên, Lý Hỏa Vượng không chút do dự dùng Tích Cốt Kiếm trong tay chém ra một đường vết nứt.
Nhưng ngay lúc hắn định xông vào trong đó, sắc trời đột nhiên tối sầm lại, đường vết nứt giữa hai tầng lịch sử kia bị chặn đứt.
Nó không phải tự biến mất mà giống như bị thứ gì đó cắt đứt giữa chừng.
“Toàn bộ Đại Lương quốc, ai có thể làm được việc này chứ!” Câu hỏi này vừa mới xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng, đáp án liền từ trong rừng đi ra, người kia chính là Quốc sư Đại Lương!
Không giống như ông lão ngồi ngược trên con trâu đen với cần câu cá trong tay lúc trước, Hoàng Phủ Thiên Cang lúc này đang khoác trên mình một bộ pháp bào uy nghiêm, tay cầm trường kiếm Tinh Túc, chậm rãi đi ra khỏi rừng: “Quý Tai, ngươi làm gì ở đây vậy?”
Lý Hỏa Vượng kiên định đứng chắn Lý Tuế sau lưng: "Đương nhiên là bảo vệ công chúa nhà ta. Chim không chọn cành mà đậu, chẳng lẽ loại chuyện này Quốc sư cũng muốn nhúng tay?”
"Ngươi cho rằng chút mánh khóe đó có thể lừa được lão phu sao? An Bình sớm đã chết rồi, phía trong xác thịt của nàng ta là tà túy mà ngươi nuôi dưỡng.” Hoàng Phủ Thiên Cang thẳng thắn chỉ ra thân phận của Lý Tuế.
"Bệ hạ đã thắng rồi, cho nên ngài ấy chính là hoàng đế. Ngươi cho rằng ngươi là ai mà cũng dám nhiễu loạn gió mưa trong loại chuyện quốc sự này chứ? Kẻ khi quân, trảm.”
Lời này vừa được nói ra, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy toàn thân như bị một ngọn núi lớn đè chặt, căn bản không thể động đậy.
Nhìn thấy Quốc sư trợn to mắt cầm thanh kiếm trong tay đi về phía mình, lúc mình sắp bị ông ta giết chết, Lý Hỏa Vượng vội vàng nói: “Quốc sư, chờ một chút. Nếu như ông thần thông quảng đại, chẳng lẽ không nhìn thấy bên cạnh ta có ảo tượng của Tư Thiên Giam đại nhân sao? Chuyện này có liên quan đến Tư Thiên Giam đại nhân.”
Khi Lý Hỏa Vượng thốt ra khỏi miệng, bầu không khí xung quanh gần như đóng băng, có điều nhìn thấy thanh kiếm trong tay đối phương không chém xuống, hắn biết điều mình nói đã có tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận