Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 299: Di chuyển rồi (2)

Lý Hỏa Vượng bay lên không trung, đè nát một ngôi nhà thấp bên cạnh, đợi đến lúc nhìn thấy Lý Hỏa Vượng lảo đảo bước ra khỏi đó, Bành Long Đằng mỉm cười.
"Được đấy, xem ra tên gián điệp Tứ Tề ngươi cũng có bản lĩnh, nào, tiếp tục đi.”
Nhìn người phụ nữ trước mặt, Lý Hỏa Vượng nhổ ra mấy ngụm máu lớn trên mặt đất.
Vũ lực của đối phương cao siêu, mình gần như bị đánh áp, nếu không ra tay tàn nhẫn thêm một chút, sợ rằng hôm nay thực sự không thoát ra được.
“Soạt!” Thẻ tre nhanh chóng được trải ra trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng quyết tâm, đưa tay trái của mình đặt lên trên đó.
Ngay sau đó, cậu lấy ra một con dao găm từ trong đống dụng cụ tra tấn, cắt về phía khớp tay.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Bành Long Đằng đông cứng, khẽ ngẩng cằm lên.
Giây tiếp theo, một bóng đen lao thẳng tới mặt của Lý Hỏa Vượng.
Cậu vừa nghiêng đầu né tránh đi, ai ngờ rằng bóng đen vừa rồi chỉ là thứ để thu hút sự chú ý của cậu mà thôi.
"Phập!" một tiếng, một cây trường mâu đen đâm xuyên qua bàn tay Lý Hỏa Vượng, cứ như vậy, tay của cậu bị ghim chặt xuống đất.
Bành Long Đằng cưỡi ngựa từ từ đi tới trước mặt Lý Hỏa Vượng, mũi kích quét xuống mặt đất.
Hất bay Đại Thiên Lục đang trải trên mặt đất lên mái nhà bên cạnh.
"Không ngờ một tên gián điệp như ngươi mà cũng có liên quan đến kẻ điên Áo Cảnh mất trí.”
“Đây chính là thứ mà ngươi nói đấu một chọi một?” Lý Hỏa Vương nhìn Bành Long Đằng, nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
"Haha, tiểu tử, ngươi thật sự tin sao, ta nói cho ngươi biết, điều thứ nhất trong binh pháp gọi là việc quân cơ không nề dối trá.”
"Bất luận là cách thức gì, chỉ cần hữu dụng thì không có lý gì lại không dùng, chẳng hạn như bây giờ. ".
"Ta dạy cho ngươi một chiêu nữa, dương đông kích đây, nào, các chàng trai, các ngươi đi giết những tên đào kép đó đi.”
"Nhớ kỹ đừng giết quá nhanh, phải hành hạ từ từ, khiến bọn họ kêu gào càng lớn càng tốt, để cho tiểu tử này không còn tâm trạng hiếu chiến, chỉ chú ý đến đầu mà không chú ý đến đuôi.”
Nghe thấy lời nói của đối phương, trên trán Lý Hỏa Vượng nổi lên gân xanh, lửa giận trong lòng nhanh chóng bốc cháy phừng phừng.
“Ngươi là đồ...” Lý Hỏa Vương mới nói được nửa chừng, Bành Long Đằng đã giơ kích trong tay lên và đánh về phía mặt cậu.
"Không được! Ta không thể chết! Nếu ta chết rồi, có trời mới biết những người này sẽ đối phó với đám người Bạch Linh Miểu như thế nào!"
Lý Hỏa Vượng muốn trốn, nhưng thân thể cậu lại bị thiết mâu ghìm chặt, căn bản không thể động đậy, cậu chỉ có thể giương mắt nhìn cây kích kia cách mặt mình càng lúc càng gần.
"Di chuyển đi! Di chuyển đi! Ngươi di chuyển cho ta!"
Trong tiếng gầm giận dữ của Lý Hỏa Vượng, cây trường kích kia đâm vào trong đầu Lý Hỏa Vượng.
Nhưng ngay sau đó, cây kích kia lại từ trong đó khoan ra, cắm vào mặt đất.
Cái đầu đáng lẽ đã bị đánh nát hoàn toàn của Lý Hỏa Vượng lại không chút tổn thương nào.
Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy mình di chuyển rồi.
Không quan tâm nổi đến những thứ khác, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng vung kiếm, giẫm mạnh lên thân ngựa và đâm về phía mặt nạ giáp của Bành Long Đằng.
Bành Long Đằng cầm kích phản công nhưng chỉ một mực chém vào bên trái của Lý Hỏa Vượng.
“Keng!” Một tiếng vang lanh lảnh, kiếm Hữu gia luôn không có lợi ích gì trước đó đột nhiên không đâm uyên được mặt nạ giáp của đối phương.
Linh quang lóe lên, Lý Hỏa Vượng không chút do dự lấy “Hỏa Áo Chân Kinh” ra, che lên mặt đối phương.
Mang theo chút thương hại nhìn Bành Long Đằng, cùng với việc Lý Hỏa Vượng niệm ra thần chú không trôi chảy kia, lớp sáp trên cuốn sách tan chảy, mang theo ngọn lửa thuận theo khe hở trên chiếc mặt nạ giáp và len lỏi vào, tìm kiếm những chỗ cần phải trị liệu.
Tiếng ‘xì xèo’ đốt cháy vang lên, Bành Long Đằng phát ra một tiếng mắng chửi giận dữ: “Con mẹ nó. Nó chui vào trong mắt ta rồi.”
Nàng ta nhanh chóng tháo chiếc mặt nạ ra, giơ tay cào cào phía bên trong.
Cùng vào theo với tay của nàng ta còn có thanh kiếm của Lý Hỏa Vượng.
Bản năng cảm nhận được nguy hiểm, Bành Long Đằng ngẩng cằm lên.
Lại lần nữa giơ cây trọng kích trong tay chém về phía Lý Hỏa Vượng bên cạnh.
Khung thành mở ra như vậy, Lý Hỏa Vượng sao có thể bỏ qua cơ hội này, cậu giẫm lên đầu ngựa, mạnh mẽ giơ kiếm đưa vào trong đó.
"Phập" một tiếng, thân thể Bành Long Đằng cứng đờ, thân hình cao lớn kia của nàng ta ngã xuống ngựa.
"Đại nhân! Đại nhân!" Cho dù là tặc phối quân hay là đoản binh, nhìn thấy cảnh này đều gan mật vỡ tan, vội vàng buông mọi thứ trong xuống, xông lên phía trước.
Lý Hỏa Vượng đang giẫm trên lưng ngựa nhảy lên, nhặt lấy “Đại Thiên Lục” trên mái nhà và lao về phía chiếc xe ngựa bên cạnh.
"Mau đi thôi! Nhân lúc đối phương hỗn loạn mà giết ra! Nữ nhân kia xương cốt quá cứng, không đâm xuyên được.”
Xuân Tiểu Mãn như phát điên, dùng sức lắc chuông và lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận