Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 353: Bí mật của Bảo Lộc (1)

Dấu vết của dòng nước đen kéo dài ra từ trong cái hang tròn kia, từ tình hình hiện trường, Lý Hỏa Vượng có thể phán đoán ra tình hình của Hắc Thái Tuế lúc đó.
Có lẽ trước đó nó sống trong cái hố này, dường như đã bị thương trí mạng, dùng chút sức lực cuối cùng bò ra ngoài, cuối cùng chết ở bên ngoài.
Ngay sau đó, lớp da mà nó để lại sau khi chết đã bị Màn Thầu nhặt được và mang đến bên cạnh mình.
"Hừm... Hy vọng trong cái hang này không chỉ có một con Hắc Thái Tuế.” Lý Hỏa Vượng thầm nói trong lòng, cậu cảnh giác từ từ đi về phía cái hang tròn tối tăm kia.
“Đợi đã!” Tôn Bảo Lộc đang cưỡi ngựa trực tiếp xông lên, cho ngựa dừng lại phía trước cửa cái hang, chặn đường của Lý Hỏa Vượng.
Cậu ấy vô cùng kinh hoàng nhảy từ trên ngựa xuống, nắm lấy Lý Hỏa Vượng và lôi ra ngoài: “Lý sư huynh. Huynh không thể đi. Huynh thật sự không thể đi.”
Lúc này, trên mặt Tôn Bảo Lộc đầy mồ hôi lạnh, dường như cậu ấy rất sợ cái hang tròn đó, thậm chí còn không muốn nhìn nó lấy một cái.
“Đệ... đã từng đến đây?” Chỉ cần Lý Hỏa Vượng không mù, cậu có thể nhìn ra được sự sợ hãi của cậu ấy với chiếc hố này.
"Lý sư huynh! Đệ cầu xin huynh đấy. Thật sự mau đi thôi. Ở đây thật sự rất nguy hiểm.”
Tôn Bảo Lộc gần như quỳ xuống đất và cầu xin Lý Hỏa Vượng, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích gì.
"Đùa gì vậy, khó khăn lắm mới tìm thấy manh mối của Hắc Thái Tuế, sao có thể để nó chạy trốn được.”
"Bảo Lộc, bình tĩnh một chút, nơi này hiện tại rất an toàn, không ai có thể làm tổn thương đệ.” Dưới sự an ủi của Lý Hỏa Vượng, Tôn Bảo Lộc dần dần bình tĩnh lại.
Lý Hỏa Vượng lấy một chiếc bình hồ lô đựng nước từ Cao Trí Kiên bên cạnh đưa đến trước mặt Tôn Bảo Lộc: "Hớp một ngụm đi, xem đệ kìa, môi khô đến bong cả da rồi.”
Sau khi nhìn thấy Tôn Bảo Lộc ừng ực uống hết nước trong hồ lô, Lý Hỏa Vượng lại nói với cậu ấy: “Đệ có biết nơi này không? Trong đó có gì? Ta cần vào trong tìm một thứ, có lẽ thông tin của đệ có thể giúp được cho ta.”
"Lý sư huynh, trong đó thật sự không thể vào. Thanh Khâu không có tà ma nhưng không phải vì những tà ma đó vô duyên vô cơ biến mất mà là vì chúng đều ẩn nấp đi, đều nấp dưới cỏ hết. Đó chính là hang ổ của bọn chúng.”
Thấy ngón tay run rẩy của Tôn Bảo Lộc chỉ thẳng vào cửa hang đó, Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống bãi cỏ xanh mướt.
Như vậy thì phía dưới Thanh Khâu tràn đầy sức sống đều là tà ma? Cơ thể Lý Hỏa Vượng cảm thấy ớn lạnh một cách không thể giải thích được.
Có điều, sau khi cẩn thận suy nghĩ, cậu phát hiện trong thế giới điên cuồng này thì điều này cũng khó trách, nếu không thì Hắc Thái Tuế đã không vô cớ xuất hiện ở đây.
"Không còn gì nữa? Thế thôi à? Tộc người của đệ còn biết gì không?”
"Lý sư huynh, huynh thật sự đừng đi nữa. Người khác cũng không biết trong đó có gì. Đại hãn Thanh Khâu thậm chí còn từng hạ lệnh không cho phép bất kỳ người nào nói về thứ trong hang động này, có một số thứ bên trong, huynh chỉ cần nói đến tên của có, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ của nó, đều sẽ dẫn đến chuyện tà ma.”
Nghe Tôn Bảo Lộc nói như vậy, Lý Hỏa Vượng trầm ngâm một lúc rồi lại mở miệng nói: "Được, huynh biết rồi.”
Nói xong, cậu chống nạng đi về phía hang động phía sau con ngựa kia.
"Lý sư huynh! Đã nói rõ ràng với huynh như vậy rồi, sao huynh còn vào đó chứ. Thật sự sẽ chết đấy.” Tôn Bảo Lộc nôn nóng nhảy dựng lên.
Lý Hỏa Vượng nhìn cậu ấy, nhớ lại ảo giác mà mình đã trải qua sáng nay, cậu hiện tại quả thực quá khao khát Hắc Thái Tuế có thể cách ly ảo giác.
"Bản thân huynh đã từng đối phó với không ít tà ma, cũng đã không còn non yếu như trước nữa, gặp phải tà ma chưa chắc đã không có cơ hội chiến thắng.”
Ngay cả Hắc Thái Tuế cũng bị giết chết rồi, Lý Hỏa Vượng đương nhiên biết rằng trong đó rất nguy hiểm, nhưng nghĩ đến Hắc Thái Tuế, cậu cảm thấy nguy hiểm này đáng để mạo hiểm.
Loại ràng buộc đó, cậu thật sự không muốn có nữa, Lý Hỏa Vượng thực ra không có lòng tin vào bản thân mình, sợ rằng sau khi trải qua mấy lần ảo giác nữa sẽ lại lần nữa rơi vào trong đó.
"Bên trong rất nguy hiểm. Mấy người đừng đi theo, một mình huynh đi là được.” Sau khi quay đầu lại nói với đám người Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng đi vào phía trong một mình.
Nhưng lần này đến lượt những người khác không bằng lòng, Cẩu Oa nói: “Lý sư huynh, vậy sao được, nếu thực sự gặp phải phiền phức, bọn đệ cũng có thể giúp huynh mà.”
Lý Hỏa Vượng quan sát thân hình khô quắt của cậu ấy, không kiên nhẫn mà nói: “Đệ có thể giúp được gì? Đệ còn không có ích bằng Màn Thầu, đệ đi vào theo huynh còn phải ra tay chăm sóc đệ.”
Cẩu Oa có chút chột dạ cúi đầu xuống: “Sao huynh lại có thể nói đệ như vậy chứ, nói ra lời này đệ đã tốn rất nhiều sức rồi, hơn nữa bình thường đệ cũng luyện đao, chí ít là ngộ nhỡ huynh phát bệnh, lúc trói huynh lại, đệ cũng có thể giúp một tay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận