Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1390: Tả Khâu Vịnh

Trong khu rừng yên bình của Thiên Trần Quốc, Lý Hỏa Vượng nhìn chăm chăm vào người đàn ông mặt cáo đang đi cà kheo ở phía xa.
Thiên Trần Quốc mặc dù rất mạnh, nhưng bọn họ cũng có điểm yếu, mình không phải không có chút cơ hội chiến thắng nào, chỉ cần mình giải quyết được hắn ta thì mối liên hệ giữa Thiên Trần Quốc và Đại Tề cũng hoàn toàn bị cắt đứt, như vậy nguy cơ lần này cũng có thể vượt qua.
"Là hắn ta!" Nhìn thấy mí mắt trái phải của đối phương nhanh chóng giật giật, các loại thông đạo nhanh chóng xuất hiện rồi lại nhanh chóng biến mất, thân hình Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lóe lên, lao về phía bên kia.
Lý Hỏa Vượng vừa cử động liền rút dây động rừng, bất kể là những kẻ không có khuôn mặt vừa mới trở về hay là những hộ vệ xung quanh người đàn ông mặt cáo kia đều nhao nhao chặn trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Bọn họ càng lo lắng, Lý Hỏa Vượng càng hiểu rằng Tâm Bàn này rất quan trọng với bọn họ.
Vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng lập tức trở nên lạnh lùng, không chút do dự ngồi xếp bằng, lớn tiếng hát: "Nơi ánh sáng vàng chiếu rọi, nhật nguyệt ẩn tài trí, quỷ thần biến sắc, dấu tích hiển linh ở trần thế, vệ thánh chết nơi diêm phù..."
Thi triển Võng Thiên Bảo Hạo ở Đại Tề, bọn họ có thể trốn đến Thiên Trần Quốc, nếu đã như vậy, thì mình thi triển Võng Thiên Bảo Hạo ở Thiên Trần Quốc, xem xem lần này bọn họ trốn thế nào!
Cùng với việc Tích Cốt phía sau người Lý Hỏa Vượng nhanh chóng biến thành một Lý Hỏa Vượng khác, Phi Canh trong lòng hắn nhanh chóng trôi đi mất.
Trời đất xuất hiện dị tượng, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được một luồng khí tức đang ở phía ngoài bầu trời kia nhìn mình, đó là ánh mắt của Đấu Mẫu, ông ta sắp tới rồi.
Tuy nhiên, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một cây kim gắn sợi chỉ bay tới với tốc độ cực nhanh, bay lên bay xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng, chỉ trong vòng một hơi thở, mắt, mũi và miệng của Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn bị khâu lại.
Chỉ một cây kim bạc bình thường đến mức không thể bình thường hơn như vậy mà đã dễ dàng ngắt lời Lý Hỏa Vượng. Những đám mây cuồn cuộn trên bầu trời kia cũng nhanh chóng biến mất.
Lý Hỏa Vượng toàn thân run rẩy, cùng với việc thân thể đột ngột dùng sức, máu bắn tung tóe khắp nơi, cái miệng bị khâu lại kia của hắn bị xé toạc: "Là ai!"
Ngay khi Lý Hỏa Vượng kéo đứt sợi chỉ khâu trên mắt xuống, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy kẻ đã làm việc đó.
Con rồng vàng mà hắn từng lờ mờ nhìn thấy, vào giờ phút này vậy mà lại bị coi như một con gia súc, kéo một cỗ xe bay trên bầu trời.
Đây là sự tồn tại có hình tượng gần nhất với tiên nhân mà Lý Hỏa Vượng nhìn thấy ở thế giới điên cuồng này, cưỡi mây đạp gió một cách chân thực.
Xuyên qua tấm vải mỏng màu hồng lơ lửng ngoài cửa sổ xe, Lý Hỏa Vượng vốn có thị lực cực tốt cuối cùng cũng nhìn thấy rồi, là sự tồn tại như thế nào có thể có được một chiếc xe cao quý như vậy.
Đó là một người đàn ông kỳ lạ với khuôn mặt tròn, môi đỏ, mặt hồng hào, mặc lụa sa tanh màu xanh lá cây, rất khó phân biệt là nam hay nữ, điệu bộ hắn ta chắp ngón tay hình hoa sen, vân vê chiếc kim bạc có phần giống với những thái giám trong cung.
Nhìn con rồng kéo xe kia, thân phận của đối phương vào lúc này không nói cũng biết rồi, người này chính là Tả Khâu Vịnh, cung phụng của Thiên Trần Quốc.
Chiếc xe ngựa quay vài vòng trên không trung rồi từ từ đáp xuống, một giọng nói nữ tính từ bên trong truyền ra: "Ôi chao... thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, thì ra ngươi chính là Lý Hỏa Vượng sao? Quả nhiên là một bậc nhân tài."
Nhìn đội quân vây xung quanh mình, rồi lại nhìn cà kheo mặt cáo không còn di chuyển ở phía xa, Lý Hỏa Vượng nói qua tấm vải mỏng màu hồng nói: "Trước đây ngươi từng nghe nói về ta?"
"Ừm ! Đã nghe qua, đã nghe qua không ít lần ! Có điều, chuyện đó đã xảy ra từ lâu rồi." Cửa xe mở ra, Tả Khâu Vịnh ôm một mỹ nhân tuyệt sắc từ trong bước ra ngoài.
Tả Khâu Vịnh mỉm cười với Lý Hỏa Vượng và nói: "Lý Hỏa Vượng, bọn ta muốn nói chuyện với ngươi."
Lý Hỏa Vượng cười lạnh một tiếng, nhìn kẻ thù xung quanh mình: "Chuyện đã đến nước này rồi, còn cần nói chuyện nữa sao?"
Tuy rằng trên mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận rõ khoảng cách giữa bọn họ vào lúc này.
Giờ phút này trong đầu hắn chỉ nghĩ đến làm sao để mình có thể thoát thân về Đại Lương, mượn long khí rồi tới Bạch Ngọc Kinh.
Loại cục diện hiện tại, nếu muốn lội ngược dòng thì nhất định phải mượn năng lực của Quý Tai.
"Ôi chao! Đừng nói vậy, đều là người có thể diện, có thể dùng miệng thì đương nhiên đừng động thủ." Tả Khâu Vịnh lấy ra một chiếc khăn tay màu hồng từ trong tay áo, lau mồ hôi không tồn tại trên trán mình.
"Ngươi làm như vậy đi, ngươi gọi Bạch Liên Thánh Nữ tới đây, mấy người chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng."
Lý Hỏa Vượng gật đầu và đồng ý một cách sảng khoái. "Được, ngươi ở đây đợi một lát, ta trở về gọi Bạch Liên Thánh Nữ tới ngay bây giờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận