Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 99: Nhị thần (2)

"Không sao chứ? Vừa rồi có chút thất thần, tôi biết có cậu ở bên ngoài, người này không chạy được." Lý Chí vẫn là vẻ mặt không thèm để ý tới gì kia.
"Thất thần? Dưới loại tình huống này, ông còn dám thất thần?" Lý Hỏa Vượng thật sự có chút không thể lý giải logic làm việc của người này.
"Chỉ năm mươi đồng tiền, hiện tại đi trong thành ăn bát mì đã bao nhiêu tiền? Gặp tà xong mà người còn sống, cậu còn muốn trách, đã rất không tệ rồi."
"Muốn trách thì trách quy củ năm đó lập ra, lập cái quy củ rách gì, Khiêu Đại Thần chỉ có thể gặp cảnh khốn cùng sao?"
Lý Hỏa Vượng cố nén trợn trắng mắt nhìn người này, đi đến bên bàn bát tiên, cẩn thận quan sát cô gái kia.
Xem ra tinh thần của cô ta đã bị tàn phá thật lớn, trong ánh mắt vô thần tràn đầy sợ hãi, thân thể không chịu khống chế mà run run.
Nhìn trái nhìn phải một hồi, Lý Hỏa Vượng cũng không nhìn ra, tiên gia cầm đi của cô ta mà Lý Chí nói là cái gì.
"Không cần tiền, thân thể cũng không thiếu thứ gì, cái gọi là tiên gia này lấy thù lao chẳng lẽ là thứ ở trên phương diện tinh thần nào đó?" Lý Hỏa Vượng trong lòng đoán.
Lúc này một nhà khổ chủ ở bên ngoài vọt vào, sau khi nhìn thấy người nhà mình khôi phục bình thường, nhất thời ôm nhau một chỗ vừa khóc vừa cười.
Lúc này, Lý Chí đi tới nói với họ: "Tiểu tức phụ này vừa rồi đụng phải sát thân thể hư, đã xong rồi, phong thuỷ nhà các người cũng không tốt, sau này ta sợ còn chuyện phiền toái tìm tới cửa, không bằng như vậy, các người mời cái bảo gia tiên chứ?"
"Bảo gia tiên?" Lực chú ý của Lý Hỏa Vượng lập tức theo qua.
"Được được được! Đều nghe cao nhân!" Ông lão bị dọa hoang mang lo sợ nào còn dám cự tuyệt.
Lý Chí đưa tay moi móc trong túi của mình, một bức tượng nhỏ bằng bùn được hắn lấy ra.
Sau đó hắn lấy ra một ít dây buộc tóc đỏ, bắt đầu quấn quanh, một bên quấn một bên miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.
Sau khi quấn xong tất cả, Lý Chí tìm cây thang, mang thứ này đặt ở trên nóc phòng.
"Mùng một hàng năm thì tế bái, mười lăm mỗi tháng dâng hương, nghe hiểu không? Tốt rồi, tiền nước trà điều binh cùng tiền bảo gia tiên, tổng cộng một trăm đồng tiền. Lấy tiền."
Không có để ý tới Lý Chí đang đòi tiền, Lý Hỏa Vượng đi đến trước thang, tập trung quan sát bảo gia tiên ở trên nóc nhà.
Đây là một bức tượng nhỏ bằng bùn, xem qua giống như là tùy tay nặn ra.
Nhưng ánh mắt của nó lại hết sức sinh động, nhìn ánh mắt nọ, Lý Hỏa Vượng giống như đang đối diện với một vật gì đó còn sống vậy.
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nhìn thấy bảo gia tiên kia chợt động đậy. "Có chuyện gì vậy, mình hoa mắt?"
"Đừng nhìn..." Một thanh âm rất nhỏ tinh tế vang lên từ phía sau.
Lý Hỏa Vượng quay mạnh đầu, nháy mắt mặt đối mặt với Nhị thần mang khăn voan đỏ kia.
Hai người thật sự gần, gần đến mức hơi thở rất nhỏ của Lý Hỏa Vượng cũng có thể làm cho khăn voan đỏ nọ nhẹ nhàng lay động.
Giờ phút này, trong đầu Lý Hỏa Vượng suy nghĩ ngàn vạn, "Người này thật là người sống? Cô ta vì sao bảo mình đừng nhìn?"
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua, Lý Chí đang cúi đầu đếm tiền, áp thanh âm đến thấp nhất hỏi: "Cô có phải có gì muốn nói với tôi không?"
Nghe được Lý Hỏa Vượng nói như vậy, hai tay có móng tay trắng bệch thật dài kia nhẹ nhàng nắm một góc khăn voan đỏ, chậm rãi nâng lên.
"Reng…" Lý Hỏa Vượng trong tay nắm chặt đạo linh gian nan nuốt một ngụm nước miếng, cậu có một chút khẩn trương.
"Nga a, đi thôi, đi tìm nhà đồng hương mượn cái giường ngủ đi."
Khăn voan đỏ một lần nữa che lại, Nhị thần xoay người đi theo rất nhanh.
"Có ai không?" Tiếng hô của Lý Hỏa Vượng ở trong hoàn cảnh cực kỳ trống trải, không ngừng quanh quẩn.
Cậu mười phần hoang mang nhìn xung quanh trái phải, phát hiện mình đứng ở trên một cái cầu gỗ, xung quanh chỉ có một mảng tối đen, không có cái gì cả.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, nâng chân lên tiếp tục đi về phía trước, cầu gỗ dưới chân bị cậu giẫm kẽo kẹt rung động.
Không biết đi bao lâu, cậu cảm giác xa xa tựa như có thứ gì đang động, Lý Hỏa Vượng cả người chấn động, bước nhanh phóng đi về phía đó.
Nhưng khi cậu đi vào, rốt cuộc thấy rõ thứ đó đến cùng là cái gì, thân thể lại mạnh mẽ chấn động ngừng lại, đó là bảo gia tiên của Lý Chí.
Tượng đất lớn bằng bàn tay trước đó đã biến thành lớn gấp ba so với thân thể Lý Hỏa Vượng, phát ra thanh âm của tảng đá ma sát lẫn nhau, nó thong thả chuyển động đầu nhìn về phía Lý Hỏa Vượng, con ngươi không một chút đen nào, trắng xoá mười phần dọa người.
"Cái này không phải cầu gỗ gì! Mình đây là đứng ở trên xà nhà của người khác!" Lý Hỏa Vượng lập tức phản ứng lại.
Tiếng vang lên, mấy tầng dây đỏ buộc ở trên người bảo gia tiên đứt ra, bàn tay rậm rạp vươn ra từ bên trong tượng đất, một bên không ngừng rơi xuống tro bụi một bên chộp về phía Lý Hỏa Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận