Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 571: Hoàng đế Đại Lương (1)

Lý Hỏa Vượng vươn tay cầm lấy, cẩn thận ngắm nghía, trong lòng lộ ra một chút kinh ngạc: “Ta lại thăng quan? Hơn nữa còn là nhảy vọt qua Tân Thập, trực tiếp đến Canh Kỳ."
Ký Tướng từ tốn nói:
“Nhĩ Cửu, ta cùng lắm chỉ có thể đưa ngươi lên cao cỡ này, cao thêm nữa thì ta không thể tự quyết định.”
“Chờ sau khi ta đi, ngươi có thể cầm yêu bài trực tiếp đi Hộ bộ tìm Giam Thiên Tư nhận việc, sẽ không cản trở kế lớn báo thù của ngươi.”
“Đến Canh Kỳ rồi thì Ký Tướng khác cũng không thể ra lệnh cho ngươi, ngươi có thể tự chọn việc, tiểu tốt tầm thường nếu không bận việc thì ngươi đều có thể ra lệnh sai khiến.”
Lý Hỏa Vượng nhìn yêu bài trong tay, lặng im, nếu như nói đối phương tặng nhà là trả lại nợ ân tình cho hắn, có thêm thứ này ngược lại là hắn nợ ân tình.
"Ký Tướng đại nhân, ngài làm như vậy thật sự khiến tại hạ ... ".
Ký Tướng phất tay, ngăn trở Lý Hỏa Vượng nói tiếp:
“Nhĩ Cửu, ngươi là người có năng lực lớn, ngươi giỏi hơn Nhị Ngưu ta đây, nếu về sau bay lên trời đừng quên ta là được."
Ký Tướng cười híp mắt nói xong trên người vốn không có một hạt bụi, thận trọng vái một cái hướng Lý Hỏa Vượng đang ngồi, không quay đầu lại đi hướng cửa sau.
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ ngồi trong đại đường trống trải, thẫn thờ nhìn yêu bài trong tay.
Bỗng nhiên hắn đứng lên đi vào phòng trong, hắn nhớ lời đối phương đã nói, có để lại chút vật nhỏ trong nhà cho hắn.
Thứ Ký Tướng để lại rất là dễ thấy, Lý Hỏa Vượng rất nhanh liền tìm được, nhưng thứ kia không nhỏ chút nào, là hủ mộc như ý của ông.
Cảm giác có người đến, đầu lưỡi khô của Tâm Tố hơi nhúc nhích.
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng phức tạp, đầu ngón tay chậm rãi xẹt qua chiếc lưỡi kia, và đinh quan tài đóng chiếc lưỡi vào như ý.
Giá trị của thứ này không tầm thường, vậy mà Ký Tướng dứt khoát để lại cho Lý Hỏa Vượng.
Hắn không biết đối phương suy đoán mình thành cái gì, nhưng duy nhất có thể xác định là đối phương hẳn là đoán sai.
Thừa dịp đêm đen, Ký Tướng vội vàng đi một mình đến trước cổng một căn nhà nhỏ, cửa mở ra, một chiếc xe ngựa mới tinh chờ đã lâu.
Nghe thấy động tĩnh, người phụ nữ tóc hoa râm thò đầu ra khỏi xe ngựa, hỏi Ký Tướng:
“Sao rồi a ca?”
Ký Tướng nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa, đánh xe chạy phía bắc thành:
“Tiểu tử của Áo Cảnh Giáo đến Thượng Kinh, việc ta đồng ý với hắn đều đã làm được, ta còn tặng hắn nhiều thứ, trả nợ ân tình chỉ nhiều không ít, chúng ta có thể an toàn rời khỏi."
"Thật sự sao? Vậy thì tốt quá rồi! A ca, chúng ta có thể về nhà!" Trên mặt bà già lộ ra vui sướng ngây thơ tựa như thiếu nữ, hiển nhiên lúc bình thường được bảo vệ rất tốt.
Bà già thò tay vào xe ngựa lấy một miếng bánh nướng ra, bẻ một miếng nhỏ đưa tới bên miệng Ký Tướng:
"A ca, tại sao thận trọng với tiểu tử Áo Cảnh Giáo này quá vậy? A ca còn chờ hắn lâu như vậy."
Ký Tướng vừa nhai bánh nướng vừa nói:
“Muội không hiểu, tiểu tử này không tầm thường, ta lục tất cả sách từ kho thứ nhất đến thứ bốn mới rốt cuộc biết lúc trước tiểu tử này làm cách nào cứu chúng ta ra, đó là bí thuật Thương Khương Đăng Giai của Áo Cảnh Giáo!”
"A ca, đó là cái gì?" Phát hiện đối phương nghiêm túc, giọng nói của bà già cũng nhẹ hơn nhiều.
“Ta không có đủ kinh nghiệm, thứ duy nhất ta tra được là người sử dụng loại bí thuật này hơn phân nửa đã chết, có thể sống tiếp đều không là người bình thường."
"Càng quan trọng là muội hãy nghĩ đi, cái gì gọi là đăng giai? Hắn muốn đăng giai thành cái gì? Loại bí thuật này sử dụng một lần liền không phải phàm nhân! Muội nói xem chúng ta có chọc vào nổi không?”
Nghe Ký Tướng giải thích, bà già nghĩ mà sợ gật đầu, nói:
“Vậy a ca làm rất ổn thỏa, chúng ta không thể nợ ân tình với loại người này.”
"Ta hoài nghi tiểu tử này gia nhập Giam Thiên Tư cũng có mục đích khác, căn bản không phải là tìm Tọa Vong Đạo báo thù như hắn đã nói.”
Bà già hơi đau lòng móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán của Ký Tướng:
"Không có việc gì, ca, chúng ta mặc kệ những việc linh tinh này, dù sao không liên quan tới chúng ta, chúng ta về nhà."
Ký Tướng nhìn cửa lớn dần đến gần, biểu cảm nghiêm túc nhẹ gật đầu.
Tùy theo Ký Tướng lấy ra yêu bài của Giam Thiên Tư, cổng thành dày nặng chậm rãi mở ra một khe hở, chờ xe ngựa của ông chạy ra Thượng Kinh thì cánh cửa như hai ngọn núi lớn nặng nề khép lại.
Hôm sau Lý Hỏa Vượng dậy rất sớm, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ nên mang theo, hắn xuống giường, đi hướng nhà giam trong làn sương sớm.
Khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy ngoài ý muốn là không chỉ một mình hắn đến, một đứa trẻ đang tuổi mới lớn dắt một người mù đã đến trước.
"Chỉ là phụ trách áp giải phạm nhân mà Binh Gia phải mời người ngoài khác?” Lý Hỏa Vượng lặng lẽ chờ đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận