Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 70: Phật (2)

"Ông" một tiếng, Lý Hỏa Vượng cảm giác bốn phía quanh mình trong nháy mắt toàn bộ màu sắc chợt tươi sáng thêm vài lần, cả người có loại cảm giác nhẹ nhàng bay bổng.
Loại cảm giác kỳ diệu này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, khi tất cả đều khôi phục bình thường, Lý Hỏa Vượng trong lòng không biết vì sao chợt có chút trống rỗng.
Cậu rõ ràng, lão phương trượng này cái khác không nói, khẳng định là có thần thông phật môn đặc thù nào đó.
"Ừm... Việc này quan hệ trọng đại, lão nạp cần thương thảo đối sách cùng trưởng lão khác, cậu tạm thời ở lại chùa miếu đi, ngày mai cho cậu câu trả lời thuyết phục."
Vừa nghe thấy phải lưu lại, Lý Hỏa Vượng nhất thời có chút khẩn trương. "Tôi còn có bạn ở ngoài miếu, tôi không quay về bọn họ lo lắng."
Thấy Lý Hỏa Vượng cự tuyệt, phương trượng giọng điệu vẫn không vội không chậm.
"Đi ở tùy cậu, chùa Chính Đức giờ Thìn ngày mai mở cửa, thí chủ Huyền Dương, xin chớ nuốt lời, cậu cũng biết không trừ phiền toái này, vô luận đối với cậu hay là đối với thiên hạ thương sinh chung quy là một tai hoạ ngầm lớn."
Khi Lý Hỏa Vượng đi ra ngoài điện đứng ở dưới ánh mặt trời, nhìn lại bên trong, phát hiện phương trượng đã xoay người lại, bắt đầu tụng kinh đối với kim phật thật lớn kia.
Lý Hỏa Vượng ngửa đầu nhìn nhìn thái dương giữa trưa ở đỉnh đầu, lại nhìn nhìn phật môn chùa miếu im lặng tường hòa bốn phía, xem thế nào cũng không giống có chuyện gì phát sinh.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng vừa mới chuyển thân đi chưa được mấy bước, cái đầu trụi lủi của phương trượng đang tụng kinh bắt đầu mấp máy lên.
Không bao lâu, làn da bóng loáng ở dưới cái mũ ngũ phật từ từ nứt ra một khe hở, một con mắt dựng thẳng lớn bằng nắm tay chui ra, nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng.
Lúc này tiếng tụng kinh trong miệng lão phương trượng bỗng nhiên lớn thêm một phần. "Sắc bất thị ngã... Nhược thị ngã giả. Sắc bất ứng bệnh cập thụ khổ não. Ngã dục như thị sắc..... Ngã bất dục như thị sắc... . Tùy tình sở dục. Thị cố đương tri..."
Chờ Lý Hỏa Vượng rẽ trái vòng phải, theo đường nhỏ trong chùa miếu một lần nữa đi đến cửa chính có tiếng khách hành hương ồn ào, cậu có loại cảm giác lại đi vào nhân gian.
Đứng ở trong đám người cậu nhìn về ngõ nhỏ vừa mới đi ra, "Mình nên tin tưởng ông ta sao?" Lý Hỏa Vượng cảm giác có chút do dự.
"Ai! Đạo sĩ! Tôi ở đây!" Nghe thấy có người kêu mình, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn thì nhìn thấy lão khất cái đang ở trên con đường cách đó không xa, hưng phấn ngoắc về phía mình.
"Ông tới chùa Chính Đức? Họ chắc cũng cần ông?"
Lão khất cái hưng phấn gật gật đầu. "Ừm, hòa thượng vừa rồi nói, thấy tôi đáng thương, có thể để tôi ở đây làm việc."
"Như vậy cũng tốt, ông ở đây mà làm đi, ít nhất vẫn tốt hơn so với ở bên ngoài ăn rau dại ăn cống phẩm người chết, tôi còn có việc đi trước, đúng rồi, tôi còn chưa hỏi ông tên là gì."
"Cậu gọi tôi hòa thượng là được, tôi thích được người ta gọi là hòa thượng, về sau rảnh thì đến chùa miếu chơi."
"Ha ha, theo cách nói phật gia các ông, tùy duyên đi."
Cáo biệt lão hòa thượng này, Lý Hỏa Vượng rời khỏi chùa Chính Đức.
Chờ cậu đi vào khách sạn đã hẹn trước đó, những người khác nhất thời ùa tới như ong vỡ tổ,
Lý Hỏa Vượng nâng tay ngăn cản bọn họ hỏi han, mở miệng nói: "Tôi có chuyện này giao cho mọi người, mọi người phân biệt tán đi hỏi thăm dân bản xứ về chùa Chính Đức."
Tuy hôm nay cậu tiếp xúc với hòa thượng cực kỳ bình thường, nhưng cậu vẫn tính nghe nghe cái nhìn của người địa phương đối với chùa Chính Đức đã rồi mới tính toán tiếp.
Mọi người cũng không hỏi gì nữa, gật gật đầu xoay người đi ra khỏi khách sạn.
Thời gian trôi qua từng chút một, khi thái dương hạ xuống sau núi, bảy người đi ra đã lục tục trở lại, bắt đầu báo cáo với Lý Hỏa Vượng những gì mình biết.
"Nghe bọn họ nói, chùa miếu Chính Đức là chùa miếu lớn nhất toàn bộ thành Tây Kinh, hương khói cường thịnh nhất."
"Tôi nghe nói hòa thượng này đều rất thành kính, nghiêm thủ giới luật, lần trước có hòa thượng ăn vụng thịt, bị bọn họ trực tiếp trục xuất chùa miếu."
"Nghe nói Hoàng đế trong cung cũng sẽ đi tới chùa miếu đó bái phật, nếu vận khí tốt, chiếm được vị trí tốt, cũng có thể nhìn thấy Hoàng đế!"
"Tôi theo chân bọn họ nghe cũng không khác gì mấy, sư huynh, cậu muốn chúng tôi hỏi thăm chùa Chính Đức làm cái gì?"
Lý Hỏa Vượng không có trả lời, cậu không muốn mang chuyện khủng bố như Đan Dương Tử khả năng còn tồn tại này nói cho họ, miễn cho họ lo lắng hãi hùng.
Cẩn thận cân nhắc một hồi những nghĩ mà mọi người nghe được, nhưng càng nghĩ, Lý Hỏa Vượng phát hiện mình cũng không có lý do cự tuyệt.
Nếu không tín nhiệm hòa thượng này, vậy mình chỉ có thể một mình cứng đối cứng với đã Đan Dương Tử thành "Phật". Lựa chọn này không thể nghi ngờ là tìm chết.
Cân nhắc được mất đến cuối cùng, Lý Hỏa Vượng hạ quyết định ngày mai quay lại chùa Chính Đức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận