Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1030: Người nhà

"Hơ! Nói chuyện với cha ngươi như vậy à! Ngứa đòn rồi đúng không!"
"Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì! Trước đây ngươi dựa vào cái gì mà bán ta đi!" Dương Tiểu Hài hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn chằm chằm hét lớn.
"Dựa vào cái gì? Dựa vào ta là cha ngươi! Quỳ xuống cho ta!" Trì Bạch Thủy vén tay áo lên.
Giọng nói của hai người đã đánh thức những người trên những chiếc thuyền khác, rất nhanh những người của Đản gia đều đi ra. Chờ sau khi bọn họ đơn giản hiểu lý do, bọn họ liền mồm năm miệng mười bắt đầu khuyên can.
"Trì gia ngũ oa, ngươi như vậy là không được, hắn dù sao cũng là cha ngươi, loại chuyện nhỏ nhặt này ngươi phải nghe theo hắn, ngươi không thể bất hiếu."
"Đúng vậy, dù sao ba đứa trẻ này cũng không phải là Long Hộ chúng ta, bán thì bán thôi."
"Được rồi được rồi, cứ như vậy đi, tranh thủ dập đầu nhận sai với cha ngươi, đều là người một nhà, đừng bởi vì chút chuyện nhỏ này mà gây chuyện khó coi."
"Thất thần ở đó làm gì, nhanh lên, mau nhận lỗi với cha ngươi đi, đêm nay làm ầm ĩ như vậy."
"Đúng vậy, nếu đây là con trai ta thì sớm đã bị treo lên đánh rồi."
Dương Tiểu Hài không thể tin được mà nhìn xung quanh, nhìn những người Đản gia, những người được gọi là họ hàng của mình này với vẻ không thể tin nổi.
Trong mắt bọn họ, Hầu Oa căn bản không phải là con người mà chỉ là một món hàng để mua bán.
Ánh mắt Dương Tiểu Hài chậm rãi đảo qua, cuối cùng nhìn về phía phụ thân của mình, Trì Bạch Thủy, trong lòng ngập tràn cay đắng.
Không chỉ là Hầu Oa mà con ruột của mình đây cũng vậy, trong mắt ông ta cũng chỉ là thứ có thể dùng tiền để đổi lấy mà thôi.
Tuy nhiên, vào lúc này, Trì Bạch Thuỷ nhìn thấy Dương Tiểu Hài một lúc lâu không có động tĩnh gì, trước mặt hàng xóm láng giềng, ông ta đột nhiên cảm thấy bị mất thể diện.
Ông ta xắn tay áo, đi tới trước mặt Dương Tiểu Hài, tát mạnh một cái vào mặt hắn ta: "Quỳ xuống cho ta!"
Cảm nhận được sự đau đớn trên mặt, sự cay đắng trong lòng nhanh chóng lắng xuống, một ngọn lửa vô danh trong lòng lập tức bùng lên trong lồng ngực Dương Tiểu Hài, thiêu đốt đến da đầu căng lên.
"Ta không quỳ! Dựa vào cái gì mà bắt ta quỳ. Loại người như ông không xứng làm cha." Hai tay Dương Tiểu Hài dùng sức đẩy Trì Bạch Thủy ra, nắm chặt hai tay và gầm lên với ông ta.
"Con mẹ ngươi! Làm phản hả." Trì Bạch Thuỷ thẹn quá hoá giận nhìn trái nhìn phải, nhặt một tấm gỗ có đinh phía trên lên, định đánh về phía đầu của Dương Tiểu Hài.
Ở một bên, mẫu thân của Dương Tiểu Hài, còn có nhị ca và tam ca của hắn ta nhao nhao tiến lên trước, đưa tay đưa chân ngăn cản.
Ngay khi cục diện đang có chút bế tắc, đại tỷ đứng ra tạo cho cha mình một lối thoát.
"Bỏ đi cha, không cần phải bán ba đứa trẻ này nữa, hơn nữa đang lúc binh hoảng mã loạn, bọn nhỏ có thể bán được mấy đồng chứ, số bạc kia cũng đủ dùng rồi."
Nghe thấy lời này, Trì Bạch Thuỷ đặt tấm gỗ trong tay xuống, nhưng lời nói trong miệng lại càng trở nên khó nghe.
"Ta nói cho ngươi biết, Ngũ Oa Tử! Ta là cha của ngươi! Ba đứa con của ngươi ta chắc chắn sẽ bán. Nếu ngươi còn dám phí lời, lão tử bán luôn cả vợ ngươi. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Những lời này vừa được nói ra, ánh mắt đang nhìn Trì Bạch Thuỷ của Dương Tiểu Hài lập tức thay đổi, lúc đầu hắn ta rất không hiểu tại sao Xuân Tiểu Mãn lại muốn giết cha của hắn ta, nhưng bây giờ hắn ta cuối cùng cũng hiểu được tại sao rồi.
Hóa ra trong số người nhà cũng có người xấu, thậm chí còn xấu hơn người ngoài nhiều.
“Được rồi, cha, đừng nói những lời tức giận như vậy nữa.” Đại tỷ nháy mắt với nhị đệ và tam đệ, hai người lập tức hiểu ý đưa cha mình vào trong mui thuyền.
"Không có việc gì nữa, các vị giải tán hết đi, xin lỗi các vị, vì chút chuyện nhỏ này mà mọi người ngủ không ngon."
Sau khi thuyết phục người Đản gia, nàng ta bước đến bên cạnh Dương Tiểu Hài, bày ra tư thế của một trưởng bối mà oán trách hắn ta: "Đệ làm sao vậy chứ? Đều là người một nhà, nói lời mềm mỏng cũng không biết nói?"
Dương Tiểu Hài cúi đầu, hai má phồng lên, hai tay nắm chặt khẽ run run, tựa hồ trong lòng đã hạ quyết tâm gì đó.
Thấy thái độ của đối phương, đại tỷ đầy vẻ bất lực: "Tối nay cứ vậy đi, tam thúc ra biển đánh cá rồi, đêm nay đệ ngủ trên chiếc thuyền cũ của thúc ấy đi, có chuyện gì đợi ngày mai trời sáng hẵng nói."
Đại tỷ nói xong kiền giơ tay chỉ về phía chiếc thuyền nhỏ đơn độc trên biển cách đó không xa.
Dương Tiểu Hài lẳng lặng gật đầu, dắt theo Hầu Oa và Triệu Tú Mai mặt mày tái nhợt vì sợ hãi đi về phía chiếc thuyền đó.
Con thuyền này rất nhỏ cũ nát, trong khoang thuyền cũng có chút nước thấm vào, Dương Tiểu Hài nản lòng thất thần ngồi ở đó giống như một bức tượng điêu khắc.
"Đương gia? Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Triệu Tú Mai có chút run rẩy dựa sát bên người Dương Tiểu Hài, nàng ta thực sự rất sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận