Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1421: Tiếp xúc (1)

Hắn ta vừa nói xong, đầu người trên cây liễu lập tức tiếp lời:
“Tâm Tố? Là đám điên mơ giữa ban ngày phải không? Ha ha ha ha ha ha! Tất nhiên ta biết.”
"Bọn họ hiện tại ở đâu?" Bạch Linh Miểu lập tức tiến lên một bước, sốt ruột hỏi.
Bạch Linh Miểu vừa hỏi xong, đầu treo trên cây liễu nhất thời cười lớn, trong tiếng cười tràn ngập châm chọc và đắc ý, cô không phân rõ được là các đầu người đang cười hay là cái cây liễu to lớn này cười.
Đám Bạch Lư lập tức kết trận, nghiêm túc nhìn quanh bốn phía, sợ tiếng cười hấp dẫn thứ khác đến.
Rốt cuộc tiếng cười dần dần kết thúc: “Dựa vào cái gì? Ta dựa vào cái gì giúp ngươi?"
“Hay là thế này, ngươi chia một nửa đầu của ba mươi sáu người sau lưng ngươi cho ta thì ta sẽ báo cho ngươi biết, lâu rồi không có hàng mới.”
"Không được!" Bạch Linh Miểu dứt khoát từ chối.
“Không chịu à? Được thôi, vậy ngươi cứ chậm rãi tìm, không tiễn.”
Những cái đầu treo trên cây chậm rãi xoay qua, đưa mái tóc về phía Bạch Linh Miểu.
Đám Bạch Lư xúm lại, cung kính nói với Bạch Linh Miểu:
"Thánh Nữ đại nhân, các đệ tử nguyện ý hiến thân!"
Nhị Thần quát nạt:
"Ngậm miệng! Ở đây không phải chỗ cho các ngươi nói chuyện!”
Bạch Linh Miểu nhìn những cái đầu người, cau mày nghiêm túc suy tư một lát sau mở miệng nói:
“Thuộc hạ của ta là người, không thể làm tiền cược trao đổi, nhưng ta có thể lấy thứ khác đổi tin tức với ngươi.”
"Hừ ... ở chỗ quỷ quái này, trừ có đầu mới cho ta giải buồn ra, không cần thứ khác.” Đầu trên cây liễu không chịu quay lại.
"Không, ngươi cần, ta lấy tử vong trao đổi với ngươi.”
“Hả?!”
Tất cả đầu đồng thời quay qua: "Ngươi muốn giết ta? Bản tôn cũng muốn chết, tiếc rằng ở đây không chết được.”
“Đúng thật, trong này không thể chết, nhưng không có nghĩa là Tâm Bàn của Tư Mệnh Tử Vong không thể lại trao cái chết cho các ngươi.”
Bạch Linh Miểu nói xong, nhẹ nhàng vươn ra tay phải thuôn mảnh hái một cái đầu trên cây liễu xuống tựa như hái bưởi.
"Xuất tam giới, đoạn luân hồi. Tam giới duy tâm, vạn pháp duy thức ... ".
Ngón tay thuôn mảnh của Bạch Linh Miểu phất qua đỉnh đầu của cái đầu người kia, đầu người vĩnh viễn khép mắt lại, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nó rốt cuộc giải thoát khỏi địa ngục Vô Gián này.
Bạch Linh Miểu nhẹ nâng đầu người, lần nữa hỏi cây liễu trước mắt:
“Bây giờ ta có thể dùng cái này đổi tin tức chưa?”
"Có thể! Nhất định có thể!" Tất cả đầu trên cây liễu cùng lên tiếng, giống như sợ nói chậm thì Bạch Linh Miểu sẽ hối hận.
Ở nơi này nếu hỏi có thứ gì quý giá nhất, bảo bối nhất trong chốn nghiệp chướng thì đó là cái chết.
Tất cả tồn tại trong chỗ này đều sẵn lòng dâng ra mọi thứ đổi lấy yên nghỉ vĩnh viễn.
“Nhóm Tâm Tố ở phía đông!”
“Phía đông có con sông!"
"Không xa, chỉ cách ba mươi dặm!”
“Chờ qua sông rồi dọc theo đường núi vào trong núi lớn!”
“Ngươi vào núi là sẽ nhìn thấy họ ngay!”
“Bọn họ khá đông, ước chừng có mười người, không dễ chọc!”
Các đầu người tranh nhau nói tin tức của nhóm Tâm Tố.
Nghe thấy có hơn mười Tâm Tố, Bạch Linh Miểu mừng thầm trong bụng, cô biết mình quả nhiên đến đúng chỗ.
"Chúng ta nói ra rồi! Mau cho chúng ta chết! Nhanh lên! Chúng ta muốn chết!”
“Đừng nói không giữ lời! Nếu ngươi không cho chúng ta chết, chúng ta sẽ vĩnh viễn quấn lấy ngươi!"
Đầu người ở trên cây rơi xuống như mít rụng, bọn họ lăn quanh người Bạch Linh Miểu, giống như đám cún con đòi ăn.
Bàn tay của Bạch Linh Miểu phất qua đỉnh đầu của chúng, các đầu người dần yên tĩnh trở lại, trên mặt đều nở nụ cười an tường.
Nhìn cảnh này, Thác Bạt Đan Thanh đứng một bên lộ ánh mắt vô cùng khát vọng, mấy năm nay hắn ta từng giây từng phút muốn chết, không có đồ ăn, đói nhưng không thể chết, phải chịu đựng hành hạ đói khát không dứt.
Chết rồi sẽ không chịu khổ nữa, cái chết là dụ hoặc lớn với Thác Bạt Đan Thanh.
Nhưng khi Thác Bạt Đan Thanh sắp bước tới chỗ Bạch Linh Miểu thì lắc mạnh đầu, quay người qua:
"Không! Không được! Ta muốn sống ra ngoài! Ta muốn tìm Phùng Nhị Ngưu báo thù!”
Thác Bạt Đan Thanh bỗng cười điên cuồng:
“Ha ha ha ha! Phùng Nhị Ngưu! Không ngờ rằng ta còn có thể đi ra ngoài đúng không? Ngươi chờ đấy, ta muốn làm thịt ngươi! Ta nhất định phải làm chết ngươi!"
Tùy theo các đầu người dần chết, cây liễu tươi tốt cũng nhanh chóng héo tàn, cuối cùng biến đen rồi nứt rạn.
Giờ phút này Bạch Linh Miểu hơi hiểu tại sao bọn họ không điên, thật ra sống là cây liễu này, đầu người chỉ là công cụ nói thay cái cây.
Hoàn thành giao dịch với các đầu người, Bạch Linh Miểu mang theo người khác xuất phát đi hướng đông.
Có mục tiêu, đám người Bạch Linh Miểu tràn đầy nhiệt tình, chưa đầy một ngày đã đến con sông mà đầu người miêu tả.
Trên dòng sông êm đềm có chiếc cầu nổi bắc qua, bên cạnh dựng một tấm bảng: Nại Hà.
“Cầu Nại Hà?”
Bạch Linh Miểu mím môi, mang theo người khác cảnh giác bước qua cầu nổi.
Khiến Bạch Linh Miểu không ngờ là trên cầu không phát sinh chuyện gì, bọn họ an toàn đến bờ bên kia, xuất hiện ở trước mặt bọn họ là núi lớn chứa mười Tâm Tố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận