Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 281: Hồng nhan

“Sau khi đến nơi ta sẽ làm gì nhỉ? Cũng tổ chức tiệc cưới giống hôm nay cho Miểu Miểu? Không đúng, ta đến nhà muội ấy thì xem như ở rể."
Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu, dùng cằm ma sát sợi tóc mềm trên đỉnh đầu của cô ấy.
Quan hệ giữa hai người không có tình sâu khắc trong tim, cũng không phải vừa gặp đã thương.
Lý Hỏa Vượng không biết dỗ dành con gái, Bạch Linh Miểu cũng sẽ không làm nũng.
Hai người giống như nước chảy êm đềm, chảy róc rách tích thành hồ lớn.
Lý Hỏa Vượng không có cảm giác gì nhiều, chỉ cảm thấy ở bên cạnh đối phương rất thoải mái, cứ muốn như vậy mãi.
Nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn có chút không cam lòng, còn băn khoăn phiền phức duy nhất trên người mình.
"Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp gì giải quyết Tâm Tố sao?"
Đây không chỉ là vấn đề về trách nhiệm, quan trọng hơn nữa là tai họa ngầm trong tương lai.
Lý Hỏa Vượng không tự tin lắm, cậu rất sợ ngày nào đó xem bên kia là thật sự, hoàn toàn vứt bỏ Bạch Linh Miểu.
Từng có khoảng thời gian Lý Hỏa Vượng phi thường chém đinh chặt sắt nhận định chính mình nếu nhận thức đến bên kia là giả, tuyệt đối sẽ không rơi vào Mê Võng.
Nhưng hiện thực dạy cho Lý Hỏa Vượng một bài học, hết thảy đều có khả năng, hiện tại cậu không khẳng định như trước nữa.
Ngẫm nghĩ một hồi, Lý Hỏa Vượng nhớ lại lời Tọa Vong Đạo kia nói trước khi chết.
“Ni cô già Trần Hồng Tụ đó thì biết cái quái gì! Ta nói thật cho ngươi biết, một trong Tứ Hỉ của Tọa Vong Đạo, Bắc Phong là Tâm Tố. Hắn sống một trăm chín mươi tuổi rồi, bây giờ vẫn khỏe mạnh, không có Mê Võng nào quấn lấy hắn.”
Lý Hỏa Vượng đã cân nhắc câu này lâu rồi, càng nghĩ càng phiền.
Lý Hỏa Vượng chợt phát hiện chính mình lại chui vào tròng của đối phương, thầm mắng một câu:
“Cái đám điên này, đã chết rồi còn muốn lừa ta!"
"Lý sư huynh ... sao vậy?”
Nhìn Bạch Linh Miểu mông lung buồn ngủ, Lý Hỏa Vượng đang định nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác được cái gì lập tức sắc mặt thay đổi.
"Nhanh! Nhanh lấy xích tới!”
Bạch Linh Miểu không hỏi nhiều, vội leo qua người Lý Hỏa Vượng xuống giường, cầm xích bọc bằng vải vụn trói cậu lại.
“Mạnh lên, mạnh vào, trói chặt! Đừng để ta tránh thoát!"
Nhìn Bạch Linh Miểu bạn rộn trên người mình, Lý Hỏa Vượng cho cô ấy một ánh mắt an ủi, thở hắt ra ngửa ra sau.
Lát sau, gối bằng vỏ trấu kêu rào rào sau gáy biến thành gối bông mềm.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mọi thứ trắng tinh, phòng bệnh có chút xa lạ, không phải phòng lúc trước cậu ở.
Ở lâu nên Lý Hỏa Vượng biết đôi chút về bố cục của bệnh viện, rõ ràng là phòng bệnh chuyên trói buộc trong bệnh viện tâm thần, bệnh viện bình thường không có dụng cụ đó.
Suy tư một hồi lâu, Lý Hỏa Vượng mới kết nối mọi tứ trong ảo giác:
“Ta ... chuyển viện?”
Nói tới đây Lý Hỏa Vượng cười khổ lắc đầu, quản nhiều như vậy làm cái gì, nếu đều là ảo giác thì phát sinh cái gì đều không bất ngờ.
Lý Hỏa Vượng nhìn trần nhà trắng tinh, trong một chốc không biết nên làm những thứ gì.
Lý Hỏa Vượng nhìn dây vải rộng trói hai tay mình, ngẩng đầu nói vào microphone ở đầu giường:
“Có chị hộ sĩ nào trực không? Chỗ của ta là phòng số mười ba, làm phiền đưa điện thoại được không? Ta muốn gọi điện thoại."
Sau tiếng ồn ào ngắn ngủi, bên trong truyền ra giọng đàn ông:
"Lý Hỏa Vượng, đúng không? Xin chào, tôi đã biết tình huống của cậu.”
“Tôi họ Vương, cậu có thể gọi tôi là Vương y tá, cậu muốn gọi điện thoại cho ai? Tôi có thể giúp cậu chuyển sang loa ở đầu giường.”
"Nam y tá?" Lý Hỏa Vượng mím môi: “Được, Vương y tá gọi giùm Dương Na số 11 ... ”.
Mới thốt ra hai con số, trong đầu Lý Hỏa Vượng nhảy ra khuôn mặt quen thuộc của Bạch Linh Miểu:
“Ta làm gì vậy, tại sao chủ động liên lạc với ảo giác? Bạch Linh Miểu mới là người sống, Dương Na là giả."
"A a! Phiền muốn chết! Sáng tinh mơ gọi điện thoại tới làm gì!” Một giọng nói quen thuộc phát ra từ lao ở đầu giường.
Nghe tiếng càu nhàu bị đánh thức buổi sáng rất quen thuộc này, mọi rối rắm trong lòng Lý Hỏa Vượng đều biến mất:
“Na Na.”
"Hỏa Vượng!" Dương Na vui sướng bất ngờ kêu lên.
“Mấy giờ rồi còn chưa dậy nữa? Hôm qua đi đâu chơi quên cả trời đất?”
Vừa nghe câu hỏi, Dương Na lập tức kể khổ với Lý Hỏa Vượng:
“Làm gì có thời gian chơi, năm nhất mà như lớp mười hai, suốt ngày bận bù đầu.”
“Không cần bổ túc buổi tối nữa, cả ngày không kín lịch học mà than mệt gì?”
"Ai nói? Cậu không học đại học thôi, đi rồi liền biết, giáo viên nói trong đại học có thể tùy tiện đều là gạt người!"
Nói đến đây Dương Na bỗng yên lặng, qua nửa ngày mới dè dặt nói:
“Hỏa Vượng, xin lỗi, mình không cố ý kích thích cậu.”
Lý Hỏa Vượng nhìn loa đầu giường đen như mực, cười hiểu ý:
“Mới chút xíu này mà muốn kích thích ta? Không phá được phòng ngự đâu, à, hôm đó ta chúc mừng sinh nhật cô, có nghe thấy không?”
“Ừ, có nghe thấy, cảm ơn chúc mừng sinh nhật của mình, mà đang chờ cậu tặng quà đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận