Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 858: Lôi Pháp (2)

Hai nửa miệng, ngươi một chữ ta một chữ, bắt đầu nói: “Ôi chao, lão già xấu xa, ông làm thật sao? Đừng quên ông có vị trí như ngày hôm nay, cũng có một phần công lao của ta.”
Cảm nhận được ánh mắt của Lý Hỏa Vượng nhìn qua, Hoàng Phủ Thiên Cang nhàn nhạt lãnh đạm nói một câu: "Giống như lời nói vừa rồi ông ta nói với ngươi, đều là lừa người cả, đừng mắc lừa Tọa Vong Đạo.”
Nói xong, ông ta bắt đầu cầm lấy Tinh Túc Kiếm trong tay, bắt đầu làm pháp, trên trời nổi gió to, sấm sét cuồn cuộn.
“Ầm!” Một đường sấm sét màu tím trong nháy mắt đánh xuống, lần này đã đánh trúng rồi, cơ thể của Xúc Xắc bây giờ không chỉ có nửa thân trên bị cắt làm đôi, mà nửa thân dưới cũng bị chẻ làm đôi rồi, ông ta đã hoàn toàn bị chém thành hai nửa theo chiều dọc.
Nhưng cho dù là vậy, Xúc Xắc kỳ dị kia vẫn có thể động đậy, cơ thể hai nửa kia của ông ta vậy mà lại một trái một phải nhảy sang hai ngả như vậy.
Tuy nhiên, Quốc sư Đại Lương không quan tâm đến nửa bên trái, hút thiên lôi đánh vào nửa bên phải.
Thấy vậy, Lý Hỏa Vượng tăng tốc đuổi theo nửa còn lại, hắn không muốn đến lúc này rồi mà vẫn còn để cho Xúc Xắc chạy thoát.
"Hồng Trung, ngươi tới rồi? Khoảng thời gian trước đây ta đã tới Phượng Dương Lầu, nhất phẩm tô ở đó, mùi vị thật sự rất tuyệt, chậc chậc chậc, lần sau ngươi nhất định phải dẫn Bạch Linh Miểu đến thử.”
- Giải thích, "nhất phẩm tô" là một loại bánh chiên giòn. Hết giải thích.
“Chết đi cho ta!” Lý Hỏa Vượng vung Tích Cốt Kiếm, một vết nứt chém ngang về phía Xúc Xắc.
Nửa người Xúc Xắc vặn vẹo, dễ dàng né tránh: “Ngươi làm như vậy không đúng, có biết không? Vết nứt này mà lớn hơn chút nữa là ta có thể chạy thoát đến Đại Tề rồi, ngộ nhỡ như vậy, ngươi từ trước đến nay bận rộn như vậy há chẳng phải uổng phí sao?”
Vừa nói xong lời này, ông ta kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức ngã xuống đất, chỉ cảm thấy ngực mình đau nhói.
"Này, sao ngươi lại dung trò của kẻ điên Áo Cảnh, ta đau thì ngươi không phải cũng đau sau? Thật là không thích so đó với loại người như ngươi.”
Xúc Xắc run rẩy đứng lên, dùng con mắt duy nhất kia nhìn Lý Hỏa Vượng đang dùng xương sườn cắm vào ngực mình phía trước mặt.
"Sao? Ngươi không phải thực sự nghĩ rằng ngươi có thẻ giết chết ta đấy chứ? Cho dù ta chỉ có một nửa, ngươi cũng không thể giết được đâu.”
"Không thử làm sao biết được? Hơn nữa ta cũng không cần giết chết ngươi, ta chỉ cần ngăn cản được ngươi là được rồi!" Thân thể không đầu của Bành Long Đằng từ từ hiện ra bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
Ngay vào thời khắc hết sức căng thẳng, một mũi tên dài màu vàng sẫm đột nhiên xuất hiện trên đầu Xúc Xắc, trực tiếp đưa ông ta bay ra ngoài.
Ngay khi Xúc Xắc nặng nề đáp đất, cơn cuồng phòng theo sát phía sau lúc này mới đuổi kịp đến, thổi Lý Hỏa Vượng đến mức gần như đứng không vững.
Ngay sau đó, năm mũi tên khác bắn ra từ mọi hướng, đóng đinh Xúc Xắc xuống đất: "Ban ngày ban mặt mà dám làm càn trong cung, thật sự cho rằng Đại Lương quốc tó không có ai sao? Hả?”
"Ban ngày ban mặt mà dám làm càn trong cung, thật sự cho rằng Đại Lương quốc tó không có ai sao? Hả?” Một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía bên trái của Lý Hỏa Vượng, hắn quay đầu nhìn qua liền thấy một lão binh gia thân mặc trọng giáp cưỡi trên một con ngựa to lớn, chạy về phía bên này.
Khi người này di chuyển, Lý Hỏa Vượng thậm chí còn cảm thấy không khí xung quanh cũng đang chuyển động theo, đây là binh gia, hơn nữa không phải là loại trung lưu như Bành Long Đằng. Từ khí tràng này nói không nhưng là binh gia có thực lực mạnh nhất của Đại Lương.
Hơn nữa người như vậy không chỉ có một người, tổng cộng có sáu người từ bốn phương tám hướng phi ngựa tới, rất rõ ràng rằng động tĩnh lớn như vậy trong cung đã thu hút những người khác tới đây.
Khi bọn họ tiến lại gần, bên tai Lý Hỏa Vượng thậm chí còn bắt đầu xuất hiện âm thanh ảo, hắn nghe thấy tiếng chém giết của binh sĩ, ngửi thấy mùi máu tanh, thậm chí tâm trạng cũng trở nên có chút cáu kỉnh.
Khi bọn họ tập trung xung quanh Xúc Xắc, tà khí ngút trời kia gần như sắp ngưng tụ thành chất, đến nỗi Lý Hỏa Vượng cảm nhận được phía trước mặt có bức tường ngăn chặn, hơn nữa mùi máu tanh trên người bọn họ cũng nồng nặc hơn trên người Lý Hỏa Vượng nhiều.
"Tới Diêm Vương điện, nhớ đừng quên nói rằng là Trương gia gia của ngươi giết chết ngươi.”
Một vị lão tướng quân trên mặt có ba vết sẹo sâu giơ trọng giản rung lắc đến xuất hiện bóng chồng trong tay lên, định đánh vào Xúc Xắc nằm bất động trên mặt đất.
“Chờ một chút!” Mắt thấy trọng giản sắp đánh vào người Xúc Xắc kia dừng lại, sáu vị binh gia lão tướng quân cùng Lý Hỏa Vượng đồng thời nhìn về phía Quốc sư nói ra lời này.
"Để lão phu hỏi mấy câu trước đã rồi giết cũng không muộn.” Hoàng Phủ Thiên Cang chắp tay sau lưng và đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận