Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 184: Ba Hủy

Lúc này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên phát hiện ra cái gì, dùng tay lau đi mạng nhện dưới bệ thờ, một dòng chữ hiện ra trước mắt.
"Cổ Thần bất tử, là gọi huyền tẫn. Huyền tẫn chi môn, là thanh thiên địa căn, có vật hỗn thành, tiên thiên địa sinh."
Lý Hỏa Vượng lại ngẩng đầu lên, nhìn tượng thần không đầu ngồi xếp bằng trên thập tự giá:
“Đây là Cổ Thần?"
Lý Hỏa Vượng cẩn thận kiểm tra ngôi chùa này, sau đó lại bước lên lối nhỏ trong núi.
Dùng tay sờ đầu chó, Lý Hỏa Vượng mím môi lẳng lặng đi tới.
Thoạt nhìn thì Thập Tự Tự của Áo Cảnh Giáo được xây rất dày đặc, không lâu sau Lý Hỏa Vượng lại phát hiện ra một chỗ.
Thập Tự Tự này rõ ràng càng hoàn thiện, ít nhất Cổ Thần còn cái đầu.
Đầu của Cổ Thần là một cái đầu cháy đen, trông như cũng bị lửa đốt.
Cố tình khuôn mặt được điêu khắc ra thần thái mãnh liệt đố kỵ và cực độ khát vọng.
Nó trợn to tròng mắt đã hóa thành hai cục than nhìn thẳng tắp hướng bên trên miếu thờ.
Tầm mắt của Lý Hỏa Vượng cũng nhìn lên theo, trên miếu thờ có một thứ ghép lại từ các mảnh khác nhau đủ màu.
Nhìn thần thái của tượng thần thì nó cực kỳ khát vọng những bức tranh vẽ trên nóc miếu, nhưng Lý Hỏa Vượng tạm thời không biết thứ đó rốt cuộc là cái gì.
“Grừ gâu! Gâu gâu gâu!” Tiếng sủa của Màn Thầu khiến thân thể Lý Hỏa Vượng bỗng căng cứng.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng xoay người, nhìn theo phương hướng mà Màn Thầu nhe răng trợn mắt.
Đó là một cánh cửa hông, ánh sáng ngoài miếu không chiếu vào trong được, khiến bên trong cửa hông đen ngòm.
Trong bóng tối này, Lý Hỏa Vượng thấy một chiếc áo màu xám rộng lớn.
Lý Hỏa Vượng nghe ni cô nói người của Áo Cảnh Giáo vì dấu vết thương toàn thân nên đa số mặc áo khoác.
Nhưng Lý Hỏa Vượng chỉ trông thấy nửa người dưới, không thấy được nửa người trên.
Cảm giác được tình huống không thích hợp, Lý Hỏa Vượng lập tức lấy phong thư da người mà Tĩnh Tâm sư thái đưa cho mình ra, ném vào bóng tối.
“Tại hạ là Thanh Phong Quan Huyền Dương, có việc gấp đặc biệt đến quý phái cầu viện!"
Lý Hỏa Vượng tự giới thiệu với chiếc áo trong bóng tối, nhưng chiếc áo không đáp lại cậu.
Khi Lý Hỏa Vượng hoài nghi thứ này rốt cuộc có phải là người sống hay không thì chiếc áo đi ra từ bóng tối.
Ánh mắt đầu tiên thấy người này, Lý Hỏa Vượng biết ngay đúng là Áo Cảnh Giáo rồi, bởi vì trên khuôn mặt không da kia tràn đầy vét sẹo.
Đúng như các ni cô của An Từ Am nói, Áo Cảnh Giáo mặc áo rộng thùng thình, đội mũ cao.
Mũ rất to, che mắt và mũi, Lý Hỏa Vượng chỉ tìm được manh mối từ phần thịt lộ ra trên cằm.
Lý Hỏa Vượng nuốt nước miếng, cực kỳ cảnh giác nhìn người trước mắt.
“Tạm thời còn ổn, ít nhất khi thấy mình là Tâm Tố thì những người này chưa ra tay ngay.”
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua hai tay của đối phương thò ra từ ống tay áo, ngữ khí bình tĩnh lại nói ra điều mình muốn nhờ.
Đối phương vẫn không đáp lại Lý Hỏa Vượng, nhưng đã biết rõ ý đồ đến đây của cậu.
Đối phương trầm mặc xoay người đi ra Thập Tự Tự.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an đi cùng.
Đi phía sau người này, Lý Hỏa Vượng dần vào sâu trong dãy núi.
Nhìn chiếc áo rộng lớn của người trước mặt, trong lòng Lý Hỏa Vượng có một thắc mắc.
Chẳng phải nói Đại Thiên Lục là của Áo Cảnh Giáo à? Tại sao không thấy người này mang theo? Không lẽ giấu trong áo?
Lý Hỏa Vượng ôm thắc mắc đó càng đi càng sâu, thường xuyên gặp phải người khác của Áo Cảnh Giáo.
Bọn họ ăn mặc giống nhau, khi nhìn Lý Hỏa Vượng từ ánh mắt đầu tiên thì sẽ giương cặp mắt bị mũ cao che lấp nhìn mãi không dời đi.
Hoàn cảnh lạ thường khiến Màn Thầu cảm giác được sợ hãi, nó rũ đầu cụp đuôi, gần như dán sát vạt áo của Lý Hỏa Vượng đi tới.
Dưới ánh nhìn chăm chú của những người này, cuối cùng một sơn động hình hồ lô xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Nhìn thấy sơn động, Lý Hỏa Vượng nhớ lại một số chuyện không tốt, cậu chán ghét sơn động.
Trong hang không đen như Thanh Phong Quan mà sáng trưng.
Những cây đuốc chiếu sáng sơn động như ban ngày.
Nhiều cây đuốc thậm chí làm tăng cao nhiệt độ trong hang, khiến Lý Hỏa Vượng cảm giác trong lòng hơi nôn nóng.
Liên tưởng lửa trên tượng thần lúc trước gặp, Lý Hỏa Vượng cảm thấy lửa là thứ quan trọng trong Áo Cảnh Giáo.
Đi trong sơn động sáng tỏ này thời gian hai nén hương, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc nhìn thấy chính chủ.
Đó là một người toàn thân cháy đen nằm trên nền đất lạnh lẽo, nói là người chẳng bằng nói là một cái xác chết cháy.
Nhưng từ bên kia bắn tới tia nhìn khiến Lý Hỏa Vượng hiểu rằng đây không phải là xác chết.
Nhìn thấy người này cũng giải đáp được một thắc mắc mới nảy lên trong đầu Lý Hỏa Vượng.
Một quyển Đại Thiên Lục màu đỏ máu hoàn toàn mở ra úp ngược trên ngực của kẻ này.
Có thể nhìn ra được thứ này đã trải lâu rồi, thẻ tre nẩy mầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận