Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 737: Đến (1)

“Lý sư huynh, là huynh sao?”
Bạch Linh Miểu đưa tay chạm vào mặt vật kia, dần dần mọi thứ xung quanh hắn bắt đầu ngưng tụ lại, ngưng tụ thành khuôn mặt quen thuộc.
Nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt cô lập tức lộ ra vẻ tươi cười, xem ra đối với loại năng lực này mình còn phải làm quen dần mới được.
"Miểu Miểu, giờ muội có thể nhìn thấy sao? Muội thật sự có thể nhìn thấy?!" Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, mừng rỡ như điên hỏi.
"Muội cũng không biết cái này có tính là nhìn thấy hay không, nhưng mà... ít nhất muội có thể làm chuyện giống quá khứ rồi, hơn nữa ít nhất muội hiện tại không bị coi là vướng víu." Bạch Linh Miểu đứng lên, dạo một vòng trong phòng, cảm nhận tất cả mọi thứ kỳ diệu này.
Cô chẳng những có thể nhìn thấy bên ngoài, thậm chí ngay cả bên trong một số thứ cũng có thể nhìn thấy, nhất là đối với những thứ biết động đậy, càng rõ ràng.
Ví dụ như giờ cô có thể “nhìn” thấy rõ ràng, côn trùng và kiến trên cái cây thấp ở ngoài sân kia.
Dần dần Bạch Linh Miểu thích loại cảm giác này, loại cảm giác này tốt hơn nhiều so với tình huống một mảnh đen kịt cái gì cũng không nhìn thấy.
"Lý sư huynh, muội có thể nhìn thấy, muội thật sự có thể nhìn thấy rồi, thật sự rất cám ơn huynh!" Biểu cảm của Bạch Linh Miểu càng lúc càng vui vẻ.
Khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, Lý Hỏa Vượng cảm giác được đau khổ lúc trước tất cả đều đáng giá, ít nhất hắn thông qua cố gắng của mình, để cho người bên cạnh mình đang dần dần trở nên tốt hơn.
Chờ sau khi nhìn thấy Bạch Linh Miểu giống như một con bướm trắng xoay vòng một hồi lâu, Lý Hỏa Vượng liền mở miệng nói: "Được rồi, nghỉ một lát đi, còn xoay nữa thì ngất đi bây giờ.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng mở hai con ngỗng quay bọc lá sen trên bàn ra: "Nào! Để chúc mừng muội chữa khỏi mắt, hôm nay chúng ta ăn ngỗng quay! Nghe nói nhà hàng này nướng bằng gỗ quả vải, mùi vị đặc biệt ngon, là tuyệt nhất Thượng Kinh Thành.”
“Cha, con cũng muốn ăn.”
“Muốn ăn, tự mình đi lấy bát đũa đi.”
Ngay tại thời điểm một nhà ba người hiếm khi vui vẻ chia sẻ mỹ thực, cửa sân vang lên tiếng gõ cửa. “Nhĩ Cửu có nhà không? Là đại nương ta a, Liên Tri Bắc đây.”
Nghe được cái tên quen thuộc này, Lý Hỏa Vượng lập tức nhướng mày, người này không phải nói muốn đi đón mẹ của mình sao? Đây lại chuẩn bị giở trò gì đây.
Đợi Lý Hỏa Vượng đẩy cửa ra, nữ nhân mập mạp lớn tuổi này lập tức thao thao bất tuyệt.
“Ngươi xem đi, chuyện này ấy mà, đại nương ta lúc trước cứ thích đâm vào ngõ cụt, thật ra không cần đón mẹ ta tới đây, đại nương ta cắt đứt kết nối giữa nương tử ngươi và Tiên gia, ngươi đưa ngọc bài kia cho ta trước, như vậy không phải xong rồi sao.”
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng muốn nói gì, hắn bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng bước chân từ phía sau đi ra.
“Lý sư huynh, sao vị đại nương này cũng tới? Hay là mời nàng cùng ăn ngỗng quay đi.”
Ngay lúc Bạch Linh Miểu tâm tình rất tốt hiếu khách nói ra những lời này, Nhị Thần nói nhỏ bên tai cô.
“Tại sao phải bảo ta vào trong trước? Trong nhà không phải có khách sao?”
“Miểu Miểu, muội vào trong trước đi, đối với muội mà nói là chuyện tốt.”
Khi nghe thấy Lý Hỏa Vượng cũng nói như vậy, Bạch Linh Miểu lập tức cũng không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng gật gật đầu, đi vào trong phòng.
“Thương lượng xong rồi? Thương lượng xong rồi thì mau chóng bắt đầu đi!” Liên Tri Bắc nói rồi muốn đi vào trong, lại bị Lý Hỏa Vượng trực tiếp ngăn cản.
Hắn trầm mặc quay đầu nhìn sang Nhị Thần, mãi một lúc sau, hắn mở miệng nói: “Muội chắc là hiểu chuyện này đối với muội có nghĩa là gì chứ?”
“Ta biết, chỉ cần có thể trừ đi Tiên gia trên người Miểu Miểu, ta cũng có thể nhập lại một thể với Miểu Miểu.” Giọng nói của Nhị Thần từ dưới khăn trùm đầu đỏ truyền tới.
Nói là nói vậy không sai, nhưng đối với Nhị Thần, cảm giác của Lý Hỏa Vượng cực kỳ phức tạp, không biết nên coi cô như một con người độc lập, hay coi cô như một phần của Bạch Linh Miểu.
Nếu coi cô như một con người, vậy làm như thế, có phải đồng nghĩa với việc cô sẽ chết?
“Huống hồ nếu Tiên gia không trừ đi, thủy chung đều là tai họa ngầm, không phải sao? Chẳng lẽ huynh muốn ngày nào cũng mang theo cái tai họa ngầm lớn như vậy bên cạnh?”
“Bên phía Miểu Miểu có thể sẽ không đồng ý, nhưng không cần lo lắng, để ta khuyên bảo.”
“Có đi hay không? Rốt cuộc làm thế nào đây? Ngươi nói đi chứ, là muốn gấp chết đại nương ta sao?
Liên Tri Bắc không biết dây mơ rễ má trong đó, chỉ sợ Lý Hỏa Vượng đổi ý.
“Đi, bên này.” Nhị Thần gật đầu với nàng, kéo nàng đi vào trong phòng.
“Vậy được! Ngươi đợi lát nữa, ta dẫn nương tử ngươi đi chuẩn bị, ngươi chờ ở bên ngoài.” Nói xong, Liên Tri Bắc vô cùng sốt ruột đi theo Nhị Thần vào.
Đợi khi đèn dầu trong phòng được thắp sáng, Bạch Linh Miểu tức khắc có vẻ có chút khẩn trương, tuy rằng cả đường cũng biết người này, nhưng khi chỉ có hai người ở chung vẫn có chút không thích ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận