Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 533: Bạch Liên Giáo

“Sao vậy Miểu Miểu?" Nghe thấy Xuân Tiểu Mãn hỏi thăm, sắc mặt Bạch Linh Miểu tái nhợt lắc đầu, đi theo bóng lưng của Cao Trí Kiên ở phía xa.
Đi một lúc thì lại có quyển sách, nơi này thoạt trông là chỗ để sách, chẳng qua nội dung sách này khó hiểu còn hơn cuốn vừa nãy, xem chẳng bằng không xem.
"Miểu Miểu, sao từ đường của ngươi có những cuốn sách kỳ lạ này vậy?” Xuân Tiểu Mãn hỏi người Bạch gia còn sống duy nhất.
Nơi này thoạt trông không có nguy hiểm gì, nhưng mà vô luận là những lá cờ sen trắng hay nội dung cuốn sách đầu đều cho cảm giác rất kỳ lạ.
Thử hỏi là dạng người gì sẽ xây không gian lớn như vậy dưới từ đường nhà mình, trang trí mấy thứ lung tung này? Quấy nhiễu tổ tông ở từ đường bên trên, không sợ các tổ tông tiền bối báo mộng mắng thúi mặt à?
Qua một lúc Bạch Linh Miểu mới trả lời, dường như cố gắng nhớ lại cái gì:
“Không ... không biết nữa, ta là con gái, trước kia có tế tổ gì đó đều không cho ta tiến vào."
Ngay lúc này, Cao Trí Kiên đi đằng trước chợt ngừng lại, thân thể cao lớn đứng ngây ra, khiến hai người theo sau không biết đằng trước rốt cuộc có cái gì.
“Ngựa.” Hiếm khi Cao Trí Kiên không nói lắp.
Bạch Linh Miểu bỗng thả tay Xuân Tiểu Mãn ra, đi tới trước mặt Cao Trí Kiên, ngửa đầu nhìn đầu ngựa gốm sứ to còn hơn chiều cao của mình.
Đầu ngựa sống động như thật, hai tròng mắt tròn trịa nhìn chằm chằm đằng trước, khiến bất cứ tồn tại nào đứng trước nó đều cảm thấy áp lực to lớn.
Bạch Linh Miểu đi tới dưới thân con ngựa kia, giơ tay sờ thân ngựa bóng loáng mà lại cứng rắn, trong mắt lộ ra một chút mê mang, loại cảm giác này rất quen thuộc.
Cẩu Oa cảm khái:
“Ngựa gốm sứ này to thật, phải làm cái lò to cỡ nào mới nung ra được nhỉ.”
“A?!” Xuân Tiểu Mãn ngạc nhiên quay đầu nhìn Cẩu Oa bỗng nhiên xuất hiện: “Ngươi đến đây lúc nào?"
“Ta không tới được sao? Nhìn các ngươi cứ chạy qua đây, ta còn cho rằng các ngươi lén chia chác không cho ta biết.” Cẩu Oa đến gần ngựa gốm sứ khổng lồ, quan sát nó.
"Bạch sư muội, Bạch gia các ngươi từng buôn gốm sứ hả? Con ngựa to như vậy nếu bán đi chắc cũng được hai, ba mươi lượng bạc nhỉ?”
Cẩu Oa vừa nói vừa xoay người, lỡ đụng vào một bóng người đứng trong bóng tối làm cậu ấy sợ đến mức run bắn.
Khi nhìn kỹ bóng người kia chỉ là người gốm sứ không có đầu, cánh tay thì hùng hổ đá vào tượng.
“Ta từng đến nơi này.” Giọng nói của Bạch Linh Miểu hấp dẫn người khác đều nhìn qua.
Bạch Linh Miểu nhìn chăm chú con ngựa to lớn này, cố gắng nhớ lại những ký ức vô cùng mơ hồ:
“Gia gia mang ta đến đây, khi đó ta còn nhỏ xíu.”
“Hôm ấy ta muốn cưỡi ngựa, nhưng gia gia nói cưỡi ngựa thật rất nguy hiểm, liền mang ta đến chỗ này, cho ta cưỡi ngựa gốm sứ, hôm ấy ta chơi rất vui vẻ.”
Bạch Linh Miểu nói rồi cau mày:
“Ta nhớ là con ngựa này bay lên, nó mang ta vào trong tranh chơi, nơi đó rất náo nhiệt, có nhiều người lớn, con nít chơi với ta. Đúng rồi, ở đây có tranh!”
Bạch Linh Miểu nhớ ra điều gì, nhanh chóng xoay người đi hướng góc tối khác trong phòng, người khác thấy thế hốt hoảng vội chạy theo.
Còn chưa đi mấy bước, bọn họ thấy Bạch Linh Miểu ngừng lại trước một bức tường. Trên tường có tranh, nhưng tranh vẽ một đóa hoa sen tinh khiết nở trên mặt nước đen, không có nhiều người như cô ấy miêu tả.
“Chỗ ... chỗ này rốt cuộc là đâu?”
Bạch Linh Miểu nhớ lại lúc trước dường như Lý sư huynh đã nói gì mà người Bạch gia đã làm chuyện không tốt.
Nhưng lúc ấy Bạch Linh Miểu còn đắm chìm trong tuyệt vọng to lớn cả nhà đều chết, cảm xúc cơ hồ tan vỡ, hoàn toàn không chú ý chuyện này.
“Không, sao có thể chứ, gia gia của ta, còn có phụ thân, mẫu thân.”
Bạch Linh Miểu nhớ lại hình tượng hoàn mỹ của người nhà trong lòng mình, trên mặt lộ ra một chút do dự.
"Các ngươi mau nhìn, đóa sen nhỏ trên tường kỳ thực là ngọn đèn.” Cẩu Oa lấy hộp lửa ra, đến gần đốt đèn.
Tùy theo từng đóa sen trắng bị đốt cháy, mọi thứ xung quanh cũng dần dần sáng lên, toàn cảnh lòng đất trống trải hiện ra trước mặt bọn họ.
Đập vào mắt trước nhất là một bức tranh tường đằng trước nhất đại điện, bức tranh to lớn, phía trước có đỉnh lô để cắm nhang, chứng minh tầm quan trọng của bức tranh trong lòng chủ nhà ban đầu.
Bức tranh vẽ sáu con ngựa đen sống động như thật đang lao nhanh, phía trước ngựa đen dâng lên một đóa hoa sen trắng nở rộ, trên hoa sen không có cái gì.
Màu nền của bức tranh tường này vốn là vàng sáng, nhưng trên hoa sen có một khu vực vặn vẹo thì kỳ lạ là không có màu nền, lộ ra tường màu đất gồ ghề, trông rất đột ngột.
Xem xong tranh tường không rõ ý nghĩa, bọn họ bắt đầu nhìn bốn phía đại điện.
Toàn bộ đại điện hình chữ nhật, chiều cao hai trượng, bốn phương thông suốt, bốn phía có nhiều cửa hang không biết đi thông nơi nào.
Thoạt nhìn lòng đất Ngưu Tâm Thôn có một cái thôn ngầm khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận