Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1558: Ngoại truyện Lý Hỏa Vượng (4)

Đây mới chỉ là bắt đầu, càng lúc càng nhiều người chết, bộ dạng chết cũng càng lúc càng thảm, đa số đều là cố ý hành hạ.
Triệu Nga đi nhón chân đến gần một bà già, bà ta lau mặt lộ ra một quân Hồng Trung.
Hồng Trung vừa lòng gật đầu với Triệu Nga:
“Khá lắm khá lắm, dám quyết tâm mượn Ngũ Thông Thần nhập vào mình để lừa người, lừa rất hay!”
Hồng Trung nói xong lật da mặt của mình, kéo xuống một quân bài Lan Hoa ném vào mặt của đối phương.
Trên mặt bị bài Lan Hoa che, người Triệu Nga run bần bật như thể đang giãy giụa cái gì.
"Cút!" Tùy theo Hồng Trung mở hai mắt ra, một đoàn khói đen nhanh chóng chui ra từ lưng Lan Hoa, biến mất trong bóng tối.
Lan Hoa hơi khom lưng đứng ở nơi đó, bắt đầu nhỏ giọng cười, nhìn xác chết của Trần Ngưu và Ngô Thủy Phượng thì cô ta cười càng lớn tiếng.
Hồng Trung hỏi:
“Chơi vui không?”
"Ha ha ha ha! Rất vui! Lừa người vui thật, ngươi nên xem bộ dạng vừa rồi của họ, ha ha ha!”
“Nhiêu đây có là gì, có chuyện càng vui hơn nữa, đi theo ta! Ta có một âm mưu đang thiếu người.” Lý Hỏa Vượng phất tay, xoay người rời đi.
Lan Hoa loạng choạng đuổi theo sau:
“Lão đại Hồng Trung, tính lừa ai?”
"Lừa bản thân ta."
“Được đấy, đúng là lão đại Hồng Trung, cú lừa quá hay! Lừa cả chính mình! Nhưng ta muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến rồi mới đi giúp ngươi!"
“Về nhà mẹ đẻ làm gì?”
“Chơi với họ! Lão đại Hồng Trung, vừa rồi ta bỗng nhiên nghĩ ra một ý hay, ha ha ha! Cái này vui lắm! Ha ha ha ha!"
Tiếng cười vui vẻ của Lan Hoa truyền đi thật xa trong khu rừng tối đen.
Ngoại truyện: Bạch Linh Miểu.
Trên cánh đồng dưới chân Ngưu Tâm Sơn, lúa mì nửa xanh nhẹ đung đưa trong gió, lúa mì phát triển tốt, bông nở rộ, hạt căng mọng, trông như sắp có một vụ thu hoạch bội thu sắp tới.
Một nhóm trẻ con hồi hộp và hào hứng ngồi xổm ở ven ruộng, dùng tay bẻ lúa mì xanh, cô bé dẫn đầu có mái tóc trắng và con ngươi màu hồng, khiến cô nổi bật giữa đám trẻ.
Tuy nhiên, có vẻ như những đứa trẻ khác từ lâu đã quen với vẻ ngoài của cô và không đối xử khác biệt với cô, hơn nữa thoạt nhìn cô lớn tuổi hơn một chút nên chúng nó đều nghe theo cô.
"Mọi người đều thu nhanh lên!" Bạch Linh Miểu ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay giật mạnh lúa mì xanh trong ruộng.
Những đứa trẻ này thoạt nhìn rất căng thẳng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bờ ruộng, như đang cảnh giác điều gì đó.
Dưới sự dẫn dắt của Bạch Linh Miểu, bọn trẻ di chuyển rất nhanh, một lúc sau mỗi người ít nhất cũng có được một nắm.
Đúng lúc này, một ông già cầm cuốc từ xa chạy về phía bên này:
“Này!”
"Mọi người chạy nhanh! Tam bá đuổi theo rồi!”
Bạch Linh Miểu ra lệnh một tiếng, tất cả đứa trẻ lập tức giải tán.
Bởi vì nhắc nhở sớm nên bọn trẻ đều trốn thoát mà không bị bắt, chúng tập hợp lại dưới chân Ngưu Tâm Sơn.
Nhìn hai nắm chiến lợi phẩm, Bạch Linh Miểu nóng đến mức mặt đỏ bừng, hé miệng lộ ra hàm răng thiếu một chiếc, cười cùng đám trẻ nhà họ hàng.
“Tỷ, lửa này.” Một đứa nhóc ở bên cạnh nhón chân, cố gắng đưa dao đánh lửa lấy trộm trong nhà tới trước mặt Bạch Linh Miểu.
Những đứa trẻ khác thấy vậy không cần ai nhắc đều tự động chạy đi tìm lá, cành khô.
Không lâu sau, dưới Ngưu Tâm Sơn bốc lên làn khói, tất cả khói này đều là nướng lúa mì xanh, bọn trẻ xúm lại bên đống lửa, nuốt nước bọt chờ đợi điều gì đó.
Sau khi tất cả chiến lợi phẩm của bọn trẻ được nướng trên ngọn lửa nhỏ một lúc, mùi thơm nồng của lúa mì bắt đầu tràn ngập trong không khí, khiến chúng hít một hơi thật sâu.
Khi những sợi râu bị nướng cháy, bông lúa bị nướng đen, Bạch Linh Miểu giàu kinh nghiệm biết rằng đã đến lúc phải tắt lửa.
Cô đưa đôi tay non nớt của mình ra, lấy ra ba hoặc năm bông lúa đặt trong lòng bàn tay, khép hai tay lại ma sát mạnh, bông lúa liền tách vỏ.
Cô phồng má thổi lòng bàn tay, thổi bay trấu, chỉ còn lại hạt lúa có sắc đen trong màu xanh.
Bạch Linh Miểu vốc một nắm lúa mì xanh nướng đưa vào miệng, nhai vài cái, mùi thơm ngọt của láu mì lập tức tràn ngập trong miệng, thơm quá, thơm quá, thơm và ngon.
Món ăn ngon như vậy là món ăn vặt cực kỳ hiếm thấy đối với lũ trẻ trong vùng sâu vùng xa, hơn nữa, loại lúa mì xanh nướng này một năm chỉ có một khoảng thời gian ngắn là nướng được, chờ lúa mì chín thì không ăn được nữa.
Vì vậy, tất cả bọn trẻ đều ăn uống rất cẩn thận, ngồi xổm hoặc đứng thưởng thức bữa ăn hiếm có này.
Ăn xong hết lúa mì xanh, trên tay, miệng của mỗi người bị bông lúa nướng khét nhuộm đen, mọi người đều dùng ngón tay chỉ vào mặt đối phương, cười to.
Nhưng sau khi cười xong, mọi người đều cảm thấy có chút thèm.
“Ài, tiếc rằng Tam bá bá đến quá nhanh, không có đủ đồ ăn, chỉ được hưởng chút hương vị.”
“Đúng đúng, hay đi hái nhà của ta đi, phụ mẫu của ta thăm người thân rồi, trong ruộng không có ai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận