Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 681: Biến hóa

Cẩu Oa khuyên bảo một lúc Lữ Tú Tài mới miễn cưỡng nguôi giận, bị kéo ngồi xổm ở một bên bắt đầu ăn cơm, vừa nhai vừa thề thốt:
"Cẩu Oa, ta nói cho ngươi, việc này không xong đâu! Ta nhớ rõ những chuyện lão già kia đã làm với ta, có ngày ta sẽ chặt lão!”
“Rồi rồi, đã đói một ngày, nhanh chóng ăn đi, muốn chặt phụ thân của ngươi lúc nào chẳng được, nhưng hiếm có gạo ngon.”
Lữ Tú Tài nâng chén to nhai ngồm ngoàm, ăn một lúc chợt phát hiện thức ăn hôm nay quá ngon.
Lữ Tú Tài dùng đũa đâm một miếng thịt mỡ béo ngậy to cỡ quả trứng gà, áo một lớp cơm rồi bỏ vào miệng nhai.
Lữ Tú Tài nhai thịt mỡ ngon lạnh, sửng sốt nhìn về hướng Cẩu Oa:
“Sao vậy? Trong thôn ăn Tết sớm à?”
“Không, Lý sư huynh trở về! Cho nên trong thôn làm bữa tiệc chúc mừng.”
“Ồ, thật hả? Sư phụ của ta về rồi?!”
Lữ Tú Tài thoáng chốc vô cùng kích động, đang định lao ra ngoài nhưng chợt nhớ ra phải xin phép sư nương dạy cho mình thần thông mới.
Khi Lữ Tú Tài nhìn hướng Bạch Linh Miểu thì phát hiện thiếu nữ tóc trắng và người phụ nữ toàn thân lông đen đã biến mất, cửa hông ở bên cạnh bị mở ra.
Bạch Linh Miểu đi trong hành lang mờ tối vấp cái gì suýt té, ôm đầu gối càu nhàu:
“Chỗ sập xệ này tối quá.”
Xuân Tiểu Mãn lại gần nâng Bạch Linh Miểu:
“Tạm được, không có tối, đợi ngày mai ta treo mấy ngọn đèn dầu lên tường, mà này, Bạch Liên Giáo để lại thần thông công pháp, muội không định nói cho Lý sư huynh sao?"
Trong mắt Bạch Linh Miểu lộ ra một chút không kiên nhẫn:
“Nói cho huynh ấy thì được ích gì? Tỷ cảm thấy võ công này cực kỳ lợi hại, nhưng trong mắt huynh ấy thì chẳng là gì, huynh ấy hiện tại lợi hại hơn tỷ tưởng tượng nhiều.”
“Thật hả? Lý sư huynh bây giờ lợi hại đến thế sao? Vậy thì tốt rồi.” Xuân Tiểu Mãn cảm thấy mừng cho Lý Hỏa Vượng.
“Chuyện tốt? Tỷ thật sự cảm thấy một người điên trở nên càng thêm lợi hại là chuyện tốt sao? Hãy nghĩ lại những chuyện huynh ấy từng làm đi.” Bạch Linh Miểu vừa nói vừa vào sâu bên trong, mãi khi đến phòng tối ở tận cùng bên trong mới ngừng lại.
“Nhưng Lý sư huynh đã nói với muội là hiện tại huynh ấy không còn phát điên nữa mà?”
“Huynh ấy nói sao tỷ cũng tin? Vậy tỷ điên còn hơn huynh ấy, dù sao ta cảm thấy không đáng tin, lúc nãy ở trên giường, vừa đề cập bên ảo giác thì huynh ấy dời đề tài, dường như đang che giấu cái gì."
“Cứ chờ xem, miễn cho huynh ấy suy nghĩ lung tung. Trong khoảng thời gian này chắc huynh ấy sẽ không chạy loạn, nhìn xem huynh ấy rốt cuộc thế nào rồi chúng ta tính tiếp.”
“Miểu Miểu thật tốt với huynh ấy.”
“Có biện pháp gì, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, ngày xưa huynh ấy không chê ta rườm rà, ta hiện tại chẳng lẽ ghét bỏ huynh ấy điên sao?”
“Huynh ấy đã điên đến mức này thì chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp chữa khỏi.”
Cửa đá mở ra, Bạch Linh Miểu đi vào, hoa sen bạch ngọc trên tủ tỏa ra ánh sáng mông lung chiếu bốn phía.
Bạch Linh Miểu nương ánh sáng đó ngửa đầu nhìn tranh trên đường, nhìn đóa sen song sinh do sáu con lừa trắng kéo đi.
Từ lần trước tiếng tụng kinh kỳ lạ vang lên, đóa sen này xuất hiện rồi thì không biến mất nữa, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng, Bạch Linh Miểu cũng không biết điều này rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
"Có phải liên quan tới Vô Sinh Lão Mẫu của Bạch Liên Giáo không?” Bạch Linh Miểu thầm đoán, nhưng cô lục tìm tất cả cuốn sách trong phòng tối cũng không tìm được bất cứ sách nào liên quan sen song sinh.
Bởi vậy Bạch Linh Miểu không cách nào biết được, chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu đối với cô.
Bạch Liên Giáo hiện tại chỉ còn mình cô, kế tiếp nó biến đổi tốt hoặc xấu sẽ quyết định sự phát triển thế lực của cô sau này.
Bạch Linh Miểu lẩm bẩm:
"Nếu có thể biết tiếng tụng kinh kỳ lạ kia truyền đến từ chỗ nào thì tốt rồi, có lẽ sẽ được gợi ý gì đó.”
Nhưng điều này rất khó, trong khoảng thời gian này, lúc Bạch Linh Miểu đi bên ngoài Khiêu Đại Thần chuyên môn nghe ngóng nguồn gốc của tiếng tụng kinh kỳ lạ, nhưng không có được đến bất cứ đáp án.
Bên Tiên gia chỉ nói loại âm thanh này rất loạn và tạp, tuy rằng chúng nó không nói, nhưng Bạch Linh Miểu dường như có thể cảm giác được có vẻ như đám Tiên gia cảm thấy sợ tiếng tụng kinh.
Bạch Linh Miểu suy nghĩ một hồi, từ bên cạnh cầm lấy ba cây nhang lạy sen song sinh, cắm vào lư hương nhỏ.
Bạch Linh Miểu không biết có hữu dụng hay không, dù sao cứ làm thử, ít nhất từ trong sách ghi chép thì Vô Sinh Lão Mẫu không kiêng kỵ người khác tế bái.
"Miểu Miểu, trong góc xếp mấy thiên thư pháp trận lấy con người tế trời này thì làm sao?”
Xuân Tiểu Mãn hỏi ý khiến Bạch Linh Miểu khôi phục tinh thần, cô nhìn đống sách bị lựa ra chất ở góc tường:
“Làm gì nữa, đốt thôi.”
“Đốt thật à?”
Trong lời nói của Bạch Linh Miểu tràn ngập chán ghét:
“Đốt! Thấy thứ khiến người ghê tởm này là ta phiền, Bạch Linh Miểu này nói được làm được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận