Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1262: Nương (2)

Một lúc sau, Quế Hoa nhìn thấy sư phụ trước đấy đẩy xe cút kít đã trở lại, hắn ta bế cô bé lên đi vào trong ngôi chùa.
“Ngoan, chờ ở đây, rất nhanh sẽ có đồ ăn.” Miêu Quế Hoa bị đặt ở trên ghế đá.
Quế Hoa cảm thấy mình rất ngoan, đại sư phụ nói chờ, vậy cô bé sẽ chờ.
Không quá lâu, đại sư phụ kia bước ra khỏi căn phòng màu đỏ, trong tay hắn đỡ một bát canh thịt chứa đầy thịt.
Ngay khi Quế Hoa vươn đôi tay nhận lấy, một sư phụ chạy tới bên cạnh, nhỏ giọng nói với hắn cái gì.
Ngay sau đó Quế Hoa nhìn thấy, đại sư phụ bưng canh thịt kia nhìn nhìn về phía mình, biểu cảm kích động hô lên với cô bé: “Ngoan, chờ ở đấy, lập tức có đồ ăn!”
Không lâu sau, Quế Hoa nhìn thấy rất nhiều đại sư phụ đầu trọc từ bên trong đi ra, bọn họ chuẩn bị rất nhiều xe cút kít và xe đẩy tay, dường như chuẩn bị muốn chuyển thứ gì.
Không chỉ là hòa thượng, rất nhanh từ cửa miếu lục tục đi vào một ít nam nhân tuổi trẻ cường tráng.
Bọn họ thoạt nhìn cũng rất đói bụng, nhưng mà ít nhất đi đường không cần chống gậy, tất cả mọi người vây quanh nơi đó, háo hức chờ đợi điều gì đó.
Ngay lúc Quế Hoa đang nghĩ bọn họ đến cùng đang làm gì, bầu trời bỗng nhiên mở ra một cái động, một cái bao tải từ bên trong vèo một cái bay ra.
Mọi người trong nháy mắt đi lên vây quanh, bên trong vang lên tiếng la hét, tiếng kêu la, Quế Hoa cố hết sức nhón chân, nhưng đều nhìn không thấy gì hết.
Ngay sau đó, lại một túi lương thực khác từ trong động ở trên bầu trời bay ra, nhưng mà lần này bay không tốt, chỉ bay qua tới nửa túi.
Chờ nhìn thấy gạo kê vàng tươi từ bên trong rải ra, Quế Hoa mới biết trong túi kia đều là lương thực.
Một túi lại một túi lương thực từ trong động ở trên bầu trời bay tới, rất nhanh chồng thành một đống, cuối cùng khi người nam nhân mặc y phục màu đỏ kia mang theo hai túi lương thực từ trong động ra ngoài, Quế Hoa quỳ rạp trên mặt đất, giống những người lớn đó quay về phía người nọ dập đầu.
Nghe các người lớn kêu trời khóc đất nói, Quế Hoa thế mới biết, người này gọi là Bồ Tát, chính là Bồ Tát trong miệng của nương cô bé có thể lên trời xuống đất không gì không làm được.
Rất nhanh Quế Hoa nhìn thấy, thần tiên kia đi về phía mình, nâng cô bé từ trên mặt đất lên, nhét một cái màn thầu vào trong lồng ngực cô bé.
Nhìn thấy đồ ăn, Quế Hoa lập tức không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, ôm màn thầu kia lập tức ăn từng miếng từng miếng.
Ăn được một nửa, cô bé ngẩng đầu lên, khát vọng hỏi người trước mắt: “Bồ Tát, ngài có thể lại cho em một cái được không? Nương của em còn bị đói.”
Sau khi tiếp tục nhận được màn thầu, cô bé vội vàng chạy đến bên cạnh đại sư phụ đẩy xe cút kít: “Đại sư phụ, nương của ta đâu? Ta có đồ ăn.”
Theo ngón tay run rẩy của đại sư phụ, Quế Hoa chạy vào nhà bếp.
Cô bé thấy nương của mình ở trên bàn, Quế Hoa dùng tay vịn vào cái bàn, nhón mũi chân, nỗ lực đưa màn thầu trong tay đến bên miệng nương của mình.
“Nương, có đồ ăn, mau ăn đi, ăn xong sẽ không đói bụng.”
Nhìn thấy nương của mình vẫn như cũ không để ý tới mình, Quế Hoa bất lực quay đầu nhìn về Bồ Tát mặc y phục đỏ: “Bồ Tát, ngài có thể giúp nương của em không? Nàng không ăn cái gì.”
Nhìn thấy Bồ Tát không nhúc nhích, dường như Quế Hoa hiểu ra điều gì đó, miệng cô bé mếu máo, nước mắt ở trong hốc bắt đầu trào ra: “Bồ Tát, nương của em có phải đã chết không?”
“Hài tử, ta không chết, ta còn có thể ăn được.”
Quế Hoa nghe thế, kinh ngạc ngẩng đầu thì nhìn thấy nương của mình vậy mà mở mắt nói chuyện.
Nhìn thấy nương của cô bé cầm lấy màn thầu nhai cũng không nhai, ba miếng gộp thành hai ăn vào trong miệng.
Quế Hoa lập tức sung sướng mà hô lên, vui mừng nhào vào trong lồng ngực nương của cô bé: “Nương!”
Đứng ở bên trong hàng dài, Phùng Vạn Bát đã là lần thứ sáu liếm miệng mình, mùi thơm của lương thực bay ra từ lều cháo thí ở nơi xa xa khiến hắn không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Nhìn thấy người xếp hàng trước mặt mình đã nửa ngày rồi mà vẫn không giảm bớt, Phùng Vạn Bát cuối cùng đã trải nghiệm được sống một ngày bằng một năm là thế nào.
Nhưng mà hắn lại không dám chen hàng loạn, sợ chọc nhóm đại sư phụ tức giận, đuổi hắn đi về nhà, không thí cháo cho mình.
Sau khi trải qua chờ đợi thật dài, cuối cùng đến phiên Phùng Vạn Bát. Cháo không nhiều lắm, chỉ có một muỗng.
Nhưng khi thìa cháo ngô vừa mới cho vào bát, hắn lại không quan tâm đến việc sẽ bị bỏng mà lao thẳng vào.
Cháo ngô này nấu thật sự thanh, hơn nữa trong đó còn bỏ thêm một ít vụn bào cùng thịt băm.
Nhưng mà ở trong miệng Vạn Bát, thứ này chính là món ăn trân quý vô cùng mỹ vị, rõ ràng cái gì cũng chưa cho vào, nhưng mà hắn lại cảm giác trơn tuột dẻo dai, dư vị dài lâu, trong miệng đầy hương thơm, so với bất cứ thứ gì hắn từng ăn qua đều ngon hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận