Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1463: Kẻ địch tấn công

Lý Hỏa Vượng cười lạnh nói:
“Như vậy mới phải, ít nhất còn hữu dụng."
Nói xong hắn mang theo bản thân mình lao về phía núi sâu ở phương xa.
Có bọn họ ngăn trở, không nói thứ khác, ít nhất hai Tư Mệnh sẽ không có viện quân nữa.
Nếu để Tư Mệnh Phúc Sinh Thiên đến và đi dễ dàng trong địa bàn Bạch Ngọc Kinh thì nơi này thành cái gì?
Nhưng Tư Mệnh đã xuống dưới này rất khó đối phó, mặc kệ giờ phút này hai Lý Hỏa Vượng tu chân như thế nào, thi triển các loại biện pháp, những lỗ hổng vẫn đang không ngừng lan tràn, những con sâu thịt vẫn đang ăn Thiên Trần Quốc.
"Mẹ kiếp!" Lý Hỏa Vượng tức giận dừng lại, lấy điện thoại di động ra, không chút do dự bấm số của Thanh Vượng Lai:
“Alo, ta đây! Thuốc trừ sâu của các ngươi để ở đâu?”
"Đừng hỏi ta lấy làm gì, cứ trả lời trong nhà ngươi rốt cuộc có hay không!"
Được đến câu trả lời là có, Lý Hỏa Vượng lập tức ném điện thoại đi, lao tới tủ giày.
Hắn mở tủ giày ra, lấy thuốc trừ sâu đặt trong túi da màu vàng, hắn lắc mạnh rồi dứt khoát nhấn xuống.
"Na Na! Đi theo ta, ban tử vong cho mấy thứ này, chúng ta phải khiến Tư Mệnh Phúc Sinh Thiên có đến mà không có về!"
Xoẹt!
Núi sâu Tả Khâu Vịnh không ngừng nhô lên dần tan rã, lộ ra lỗ sâu ghê tởm chi chít đầy người hắn ta.
Tuy nhiên, nhìn Tả Khâu Vịnh đầy lỗ hổng trước mặt, Lý Hỏa Vượng nhức đầu, trong một chốc không biết phải làm thế nào.
Hiện tại Tả Khâu Vịnh bị người khác khống chế, sâu bọ dễ dàng diệt trừ, nhưng chịu bó tay với không thể làm gì được lỗ sâu, nếu không loại bỏ lỗ sâu thì dù có giết bao nhiêu lần đi chăng nữa, sâu bọ cũng sẽ tiếp tục phát triển.
Nhìn những cái lỗ dày đặc kinh tởm này, Lý Hỏa Vượng đang đau đầu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt mừng như điên cầm điện thoại đặt trên sofa lên, lại gọi điện thoại:
“Cho chị Trần tiến vào! Ta cần siêu năng lực của chị ấy!”
Chốc lát sau, tiếng xoẹt xoẹt không ngớt, sâu thịt trong tất cả lỗ giống như bọc mủ trên mặt Trần Hồng Du, phun ra hết xác lẫn nước.
Giây sau, tất cả lỗ thủng không còn sâu thịt trên người Tả Khâu Vịnh bắt đầu thối rữa và bốc mùi hôi thối. Núi côn trùng đã hoàn toàn biến thành núi thịt thối, mùi hôi nồng nặc gần như ngưng tụ lại.
Nhưng ngay khi máu thịt thối rữa biến mất, máu thịt mới của Tả Khâu Vịnh mọc trở lại, chỉ cần thoát khỏi khống chế thì vết thương nhỏ này không đáng gì đối với hắn ta chưởng quản Thiên Đạo sinh trưởng.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, cho rằng vấn đề đã được giải quyết thì có tiếng kính vỡ, một vật tròn màu đen ném tới trước mặt hắn.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy vật này thì hút ngụm khí lạnh, cảm thấy da đầu tê dại: "Không ổn rồi! Là lựu đạn! Chạy nhanh đi!"
Lý Hỏa Vượng lập tức xoay người, bế Dương Na lao về phía phòng tắm phía xa.
Nhưng trước khi họ kịp lao đến vị trí ẩn nấp, vang tiếng nổ điếc tai, vụ nổ lớn hất Lý Hỏa Vượng bay đi.
Một lúc sau, trong phòng khách đầy bụi bặm, Dương Na ôm đầu mơ hồ trầy trụa, biểu cảm thống khổ mở mắt ra.
Đập vào mắt cô là tấm lưng máu thịt nhầy nhụa của Lý Hỏa Vượng. Khi cô nhìn thấy hắn làm lá chắn sống nhào lên người mình thì đau lòng đến mức bật khóc.
Dương Na cật lực ôm Lý Hỏa Vượng lên, bất lực nhìn tấm lưng đầy vết thương của hắn.
Dương Na nghẹn ngào liên tục vỗ nhẹ vào mặt Lý Hỏa Vượng, cố gắng làm hắn tỉnh lại.
Nhìn Lý Hỏa Vượng không rõ sống chết thế nào, Dương Na rất sợ, cô thực sự sợ Lý Hỏa Vượng cứ thế chết trong lúc bất tỉnh.
"Lý Hỏa Vượng! Anh không thể chết, anh có nghe thấy không? Không có mệnh lệnh của em thì tuyệt đối không thể chết!"
"Khụ khụ khụ ... khụ khụ khụ!" Lý Hỏa Vượng ho khan một tiếng, thò tay ra sau lưng rút một mảnh thủy tinh cắm trong thịt ra.
Lý Hỏa Vượng yếu ớt nghiêng người về phía trước, tựa vào trong ngực Dương Na: “Không sao ... không sao ... ta còn chưa thể chết được."
Dương Na đau lòng nói:
“Tại sao anh chắn cho em? Em là Tư Mệnh chưởng quản tử vong, em sẽ không chết."
Lý Hỏa Vượng nghe lời nói quen thuộc này, toàn thân hắn đau đớn lộ nụ cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu, bắt đầu điều chỉnh hơi thở có phần hỗn loạn của mình:
“Đi phòng của chị Ngũ tìm xem, chị ấy có thùng thuốc.”
Nếu đối phương đã đánh tới nơi, khẳng định không dễ chấm dứt, dù bây giờ hắn bị thương cũng không phải lúc nghỉ ngơi.
"Được rồi! Vậy anh ngồi yên đừng cử động." Nói xong, Dương Na lập tức quay người đi hướng căn phòng.
"Bên ngoài nhiều người như vậy, nhưng bọn họ lại lựa chọn tấn công người ở trong nhà, xem ra là nhằm vào ta.” Lý Hỏa Vượng vừa nghĩ vừa rút mảnh vụn thủy tinh cắm trong thịt ra.
Nhà Thanh Vượng Lai trang hoàng rất xinh đẹp, nhưng những gia cụ đẹp này bị nổ nát thì thành các lưỡi dao giết người.
"May mắn không trúng điểm yếu." Lý Hỏa Vọng cố gắng bước tới chỗ tủ rượu vỡ, lấy một chai rượu mạnh, trước tiên ngẩng đầu uống một ngụm lớn để giảm bớt đau đớn, rồi nhấc chai đổ hết rượu vào vết thương trên lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận