Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 660: Chìa khóa (2)

Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn thân thể hiện tại của mình, nhưng càng xem thì lửa cháy càng mãnh liệt:
“Đây là thân thể của nữ! Ta không cần thân thể của người khác! Ta chỉ muốn của chính ta!”
“Ài, nam hay nữ thì có gì khác nhau? Cũng là người thôi. Ý tưởng cứng ngắc quá, so với ảo giác hành hạ người thì là nam hay nữ có quan trọng đến thế không?”
Trong lúc bị đối phương trêu chọc, Lý Hỏa Vượng hơi nôn nóng chợt lạnh lùng nhìn Bắc Phong:
"Thật ra ngươi còn đang lừa ta đúng không? Cách nói Thiên Đạo âm dương gì đó đều là giả đúng chứ?”
“Ngươi vốn không luyện công pháp tu chân! Nếu ngươi luyện thành công thì có thể dễ dàng sử dụng tiên thiên nhất khí của Tâm Tố, có thể lấy giả tu thật, mới rồi khi ta hành hạ ngươi thì ngươi đã sớm ra tay phản kích, ngươi dùng biện pháp khác áp chế ảo giác chứ không phải công pháp tu chân!”
Bắc Phong nghe lời này thì vẻ mặt câm nín: “Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy? Ai nói cho ngươi luyện công pháp tu chân thì siêu lợi hại? Trên trời có vàng tự dưng rớt xuống à? Người kia nhất định là lừa đảo, đừng tin hắn!"
Nghe thấy đối phương nói lời này, Lý Hỏa Vượng đã quyết định không tiếp tục dây dưa nữa, bây giờ hỏi gì từ miệng ả này đều có thể là giả, hỏi tiếp cũng chỉ tốn nước miếng.
Nhưng nếu ả này là Tâm Tố hơn nữa có thể thoát khỏi ảo giác, chắc chắn trong bụng có biện pháp, ả giống như rương kho báu, tìm được rương rồi nhưng thiếu chìa khóa để mở.
Lý Hỏa Vượng lấy rượu hồ lô giắt bên hông ra, bóp cổ Bắc Phong cứng rắn đổ vào.
“Ngươi ... làm ...” Không đợi Bắc Phong nói hết câu đã nghẹo cổ, thân thể xụi lơ.
Chỉ có mình là hiểu rõ mình nhất, Lý Hỏa Vượng biết điểm yếu của mình là gì, chẳng những cảm giác đau trên người tăng mạnh, cảm giác khác cũng được tăng.
Trong hồ lô là rượu nồng, tuyệt đối có thể khiến chính mình hôn mê thời gian dài, không quấy phá gì được.
Khi Bắc Phong nghiêng người nằm dưới đất, thân thể tự chống đỡ đứng lên, nhưng tứ chi rất quái dị, giống như con rối trong kịch rối bị dây thừng vô hình kéo lên.
Tròng mắt có hai con ngươi chui ra từ lỗ rốn, Bắc Phong đã say, hiện tại khống chế thân thể của Lý Hỏa Vượng là Lý Tuế.
Lý Tuế đã vươn xúc tu khắp người Lý Hỏa Vượng nên làm chuyện này rất thoải mái, hoặc nên nói dựa theo lưu trình vốn có thì lẽ ra nó đã đoạt xá thân thể Lý Hỏa Vượng giống như vậy rồi.
"Tuế Tuế, theo kịp!" Lý Hỏa Vượng lấy Đại Thiên Lục từ sau lưng và vũ khí khác treo trên người, cẩn thận lần mò về đường cũ.
"Phụ thân, chúng ta đi đâu?"
"Chúng ta đi tìm Gia Cát Uyên! Pháp khí của hắn có thể kiềm chế Bắc Phong, bắt ả khai thật ra, cũng tiện thể cứu ra Gia Cát Uyên khỏi vũng bùng, ta không yên tâm để hắn trong hỗn chiến này!
Khi Lý Hỏa Vượng cẩn thận xuyên qua tường vàng quay về vị trí cũ thì vô cùng rung động nhìn thấy một đoàn lửa ở phương xa.
Cây khổng lồ bị đốt, cây làm từ vàng vậy mà bị cháy, nước vàng chảy xuống giống như xúc tu khuếch tán biến mất.
Nền gạch vàng bằng phẳng trở nên lởm chởm, hoàn toàn thay đổi địa hình, tổng thể lõm xuống hình thành một lỗ hổng.
Một số người mặc trọng giáp nằm ngang dọc ở bên trong, có vẻ như trong thời gian Lý Hỏa Vượng rời đi thì Đại Lương Binh Gia lại đây hộ giá.
Con mắt trên trời hạ xuống càng thấp, mây đen lăn lộn giống như óc của quái vật theo sau con mắt to lớn sắp đè xuống đất.
Nhìn những bóng người mơ hồ ở xa, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, lao nhanh tới trước.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Gia Cát Uyên trong chiến trường hỗn loạn mà vẫn ung dung vung bút phán quan, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thực lực của Gia Cát Uyên cực kỳ cường đại, dù ở trong cuộc chiến vô cùng hỗn loạn này thì hắn ta vẫn có thể tự bảo vệ mình.
Hơn nữa Gia Cát Uyên không ở trung tâm, Lý Hỏa Vượng muốn kéo hắn ta ra sẽ không dẫn tới quá nhiều chú ý.
Lý Hỏa Vượng tránh thoát các thiên lôi địa hỏa, các loại bài cửu và mạt chược bay ra, khi hắn đến gần Gia Cát Uyên thì hỗn loạn cũng tạm lắng xuống.
Gia Cát Uyên nhìn khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng thì rất ngạc nhiên, cầm bút phán quan định chỉ vào:
“Bắc Phong?!”
“Gia Cát huynh, là ta! Lý Hỏa Vượng!" Lý Hỏa Vượng chỉ hướng thân thể bị Lý Tuế khống chế, giải thích một lúc mới khiến Gia Cát Uyên hiểu rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
Sau khi Gia Cát Uyên chấp nhận giải thích này, Lý Hỏa Vượng bất chấp cái khác, vội hét to:
“Gia Cát huynh, rời khỏi đây trước đã! Nơi đây không nên ở lâu! Đại Lương Giam Thiên Tư và Tọa Vong Đạo đánh nhau, ngươi tiếp tục ở lại e rằng sẽ bị vạ lây!”
Gia Cát Uyên lại lắc đầu, dùng tay chỉ hướng hoàng cung ở phía trước:
“Không được, chúng ta đã bắt đầu thanh quân trắc, sao có chuyện làm một nửa đã bỏ dở nửa chừng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận