Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1312: Hỗ trợ

"Nguy hiểm? Không phải Pháp Giáo đã đi rồi sao? Có thể có nguy hiểm gì? Hay là ý con là..." Bạch Linh Miểu lo lắng nhìn về phía Hoàng Thành.
"Phía trên nguy hiểm, cho dù là bên trên ở đâu."
"Thật ra ta cũng không muốn để cho Cao Chí Kiên làm Hoàng đế, cũng không muốn làm cho phụ thân cảnh giác, bởi vì như vậy cũng nguy hiểm, chỉ là bọn họ không có lựa chọn khác, nhưng người có quyền được chọn."
"Ta có thể nghĩ cách để cho người khác thay thế người."
Bạch Linh Miểu nghe vậy thì yên lặng cúi đầu xuống, nhìn xiêm ý trên người mình: "Bởi vì lúc trước những tên Hoàng Đế kia đến tìm ta sao? Bọn họ sẽ ra tay với ta sao?"
Lý Tuế nhẹ nhàng lắc đầu: "Cũng chưa tới tình trạng này, chỉ là sau đó đoán chừng sẽ làm loạn rất khó coi. Nếu như người thật sự ngồi trên cái ghế này, loại chuyện này sẽ chỉ biết càng ngày càng nhiều hơn, cuối cùng chắc chắn sẽ khó kết thúc."
"Mẫu thân, người đừng quên có năm vị Hoàng đế, dù là Cao Chí Kiên nhớ tình bạn cũ, không ra tay với người thì những vị Hoàng đế khác cũng khó có thể nói được, ngoài ra trong Giam Thiên Tư có vài người có thực lực không dưới ta."
"Hơn nữa loại chuyện này, Bạch Liên Giáo cũng không có cách nào đối phó, nếu đánh lại thì sẽ là tạp phản."
"Bọn họ qua cầu rút ván!" Trong giọng nói của Bạch Linh Miểu mang theo mấy phần tức giận hiếm thấy.
Nhị thần vươn đầu sang, nói ra tất cả những gì Bạch Linh Miểu muốn nói: "Lúc trước tín đồ Pháp Giáo đều dựa vào Bạch Liên Giáo chúng ta để nhận tiền lương, quân tư, giáo đồ Bạch Liên Giáo cũng có thể quyên góp và giúp đỡ!"
"Kết quả bây giờ thì sao, lại cảm thấy giáo đồ Bạch Liên quá nhiều? Thật sự cho rằng chúng ta là công cụ giống như công cụ sao? Sử dụng xong thì ném đi?"
"Không sai, Bạch Liên Giáo chính là công cụ." Lý Tuế vừa nói xong, ngoại trừ âm thanh tìm kiếm của Lý Hỏa Vượng ra thì trong phòng không còn tiếng nào khác.
Bạch Linh Miểu tròn mắt, không thể tin nhìn Lý Tuế.
"Mẫu thân, có thể người không biết, thật ra ngồi càng cao, những chuyện này càng phổ biến, từ xưa đến nay Hoàng đế vẫn luôn bạc tình bạc nghĩa, vô tình tàn nhẫn nhất. Hoàng gia cũng không chỉ nói suông, đây cũng là vì ta muốn nghĩ cho người, người quá tốt bụng, không thích hợp với nơi này."
"Nếu như đã trắc trở đi tới từ Thanh Phong Quán, khó khăn lắm mới có thời gian nhàn nhã, nếu cố gắng hưởng thụ. người cũng đừng suy nghĩ tới chuyện phiền lòng kia nữa."
Bạch Linh Miểu nhớ lại, nhớ lại một thời mơ mộng đã từng ngây ngô, buồn cười, cô nhìn về bóng lưng phía xa, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Mấy giây sau đó, sức nặng của thực tại đã kéo cô quay về, cô nhìn sang chỗ khác: "Đúng là như vậy, nhưng có một số việc không phải mình cứ muốn sao thì có thể làm vậy."
"Ta không thể đi, nhất là sau khi nghe thấy ngươi nói như vậy."
"Tại sao?" Trên mặt Lý Tuế không hề có chút kinh ngạc nào, nhưng nó vẫn đặt câu hỏi.
"Bởi vì ta lo lắng, ta lo rằng rằng tên Hoàng đế có thể nhẹ nhàng nói ra hai trăm vạn sinh mệnh kia, bọn họ đều là người, cũng không phải cỏ dại mọc trên giang sơn xã tắc của Hoàng đế kia."
Hai tay Bạch Linh Miểu dùng sức nắm chặt xiêm y của mình: "Ta ở đây, ít nhất bọn họ còn có thể kiêng kỵ một chút, nếu ta thật sự rời đi, những tín đồ Bạch Liên còn dư lại kia thật sự sẽ biến thành một đống cát rời, ta vốn dĩ không có dũng khí."
Bạch Linh Miểu nói đến đây thì buông quần áo đang dùng sức nắm trong tay: "Tuế Tuế, ngươi trở về nói về Cao Chí Kiên, chuyện gì cũng nên cò kè mặc cả, để thể hiện thành ý bên ngoài, ta đã ước thúc không cho người trong giáo truyền giáo rồi."
Lý Tuế nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, tiếp tục mở miệng nói: "Mẫu thân à, có một số việc không chỉ liên quan tới người mà còn liên quan đến việc bên trên suy nghĩ như thế nào, người làm như vậy, Vô Sinh Lão Mẫu sẽ đồng ý sao? Cuối cùng lại làm phật lòng cả hai bên."
"Ta là con gái của người nên mới nói thẳng như vậy, ta không muốn người mệt mỏi, cũng không muốn người khó xử."
Sắc mặt Bạch Linh Miểu hơi đổi, nhưng vẫn không muốn thay đổi suy nghĩ của mình: "Ta biết rõ sẽ gặp phải phiền toái, nhưng ta không muốn từ bỏ, ta phải thử một lần xem sao."
"Cũng không thể nói, vừa nghe thấy việc khó khăn, không hề cố gắng mà nhẹ nhàng từ bỏ đúng không?"
"Ta không muốn luôn trốn tránh, lần này ta không muốn trốn tránh nữa, cho dù kết quả là ta cũng không hối hận."
"Quá tuyệt!" Nhị thần vươn nửa người lên, hôn một cái trên mặt Bạch Linh Miểu.
"Nói được là được! Lão nương vì thân phận này mà bỏ ra nhiều cực khổ như vậy, dựa vào cái gì mà bọn họ nói cái gì thì là cái đó? Bọn họ là cái thứ gì chứ?"
"Có năng lực thì bọn họ đến thử xem, nhìn xem với số lượng người hiện tại của Bạch Liên Giáo có bản lĩnh đánh gãy mấy cái răng của bọn họ hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận