Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 379: Tôn Hiểu Cầm (1)

Từng ngày từng ngày trôi qua, cùng với sự dịch chuyển của thời gian, cùng với từng lần từng lần dịch chuyển vị trí, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn thay đổi diện mạo kia đã dần dần trở lại dáng vẻ ban đầu.
Vết thương cũng gần như đã lành rồi, lúc Lý Hỏa Vượng định chuẩn bị đi thẩm vấn cái đầu nhỏ của Hàn Phù kia, Bảo Lộc ăn mặc như một người Thanh Khâu đã tìm đến.
“Lý sư huynh, tộc trưởng bảo đệ đến hỏi huynh một số chuyện?” Cậu ấy đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng và nói.
"Làm sao vậy?" Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nghĩ qua một lượt trong đầu, gần đây Thanh Khâu trời yên biển lặng, dường như không có chuyện gì cả.
"Chính là những người phụ nữ huynh cứu ra từ trong trại kia, có mấy người và mấy thanh niên trong tộc có ý với nhau, ý của tộc trưởng thực ra là muốn dò hỏi, nếu như huynh không đồng ý thì những người kia cũng không dám làm loạn.”
"Được chứ, tại sao không được."
Nhìn mẫu thân của Tôn Bảo Lộc có thể thấy nơi này cũng được coi là một nơi tốt để an sinh, luôn tốt hơn so với việc chạy đông chạy tây cùng với mình.
Lúc trước ở biên giới, bởi vì Bành Long Đằng nên đã chết mất mấy người rồi, nếu những nữ nhân này còn tiếp tục đi, có trời mới biết khi đến Lương Quốc sẽ còn lại bao nhiêu.
"Vậy được! Đệ sẽ về báo cho tộc trưởng biết ngay bây giờ!" Tôn Bảo Lộc đã trở lại dáng vẻ bình thường, không còn trầm lặng ít nói như trước nữa, tính cách cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Bảo Lộc hưng phấn quay đầu định rời đi thì bàn tay to lớn của Lý Hỏa lại nắm chặt lấy cánh tay của cậu ấy, trong nháy mắt, cánh tay của cậu ấy bị bóp chặt đến tím bầm.
Tôn Bảo Lộc quay đầu lại, liền thấy Lý Hỏa Vượng đang nhìn mình với vẻ mặt hung dữ: "Mau! Mau bảo Cao Trí Kiên mang xiềng xích qua đây!"
"Ôi! Được!"
Cảm nhận được mọi thứ xung quanh bắt đầu thay đổi, Lý Hỏa Vượng nhét chiếc hộp vàng kia vào trong ngực mình với tốc độ nhanh nhất.
Lều trại ồn ào đã được thay thế bởi phòng bệnh trắng toát và yên tĩnh. Ở bên này lại là ban đêm.
Lý Hỏa Vượng thẫn thờ nhìn mẹ đang ngủ trên chiếc ghế tựa bên cạnh, trên người bà được có đắp một chiếc chăn nhỏ được dùng trong phòng mình.
"Mẹ."
"Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi." Trong mơ màng, Tôn Hiểu Cầm dường như nghe thấy tiếng con trai mình đang gọi mình.
Bà còn tưởng rằng mình lại nằm mơ, sau khi dụi dụi mắt ngồi dậy trên ghế tựa, bà kinh ngạc nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang nằm trên giường nhìn mình.
"Con trai? Con cuối cùng lại tỉnh táo lại rồi?"
Tôn Hiểu Cầm vội vàng lấy cuốn lịch bên cạnh ra và ghi nhớ lại: “Con trai, con xem khoảng thời gian này, khoảng cách giữa thời gian con tỉnh táo trở nên ngắn hơn rồi? Đây có phải chứng tỏ bệnh của con sắp khỏi rồi không?”
Lý Hỏa Vượng nhìn bà, mỉm cười và gật gật đầu: “Đúng vậy, nói không chừng thật sự sắp khỏi rồi?”
"Vậy thì quá tốt rồi, đúng rồi, con đói chưa? Ăn một quả quýt nhé? Ôi, lúc con không tỉnh táo, cả ngày nói lung tung, mẹ cũng không biết con ăn no hay chưa?”
Tôn Hiểu Cầm lấy ra một túi quýt đường nhỏ trong túi bóng màu đỏ dưới ghế tựa, đưa tay lấy ra một quả và bắt đầu bóc vỏ.
"Mẹ, con không đói, khoảng thời gian này mẹ đều ở đây sao?’.
Tôn Hiểu Cầm ngồi xuống bên giường của Lý Hỏa Vượng, vươn bàn tay phải mang theo mùi thơm của vỏ quýt, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Lý Hỏa Vượng, đau lòng nhìn cậu.
"Đừng lo lắng, mẹ ở đây mà, Vương bác sĩ cũng nói rồi, mẹ ở bên cạnh con, nếu ngày nào cũng nhìn thấy mẹ, như vậy có thể giúp cho bệnh tình của con chuyển biến tốt hơn.”
“Mẹ đừng nghe ông ta, ông ta chính là tên lừa gạt.” Nhìn thấy mẹ trước mặt, giọng nói của Lý Hỏa Vượng có chút run run.
"Ai dà, được được được, mẹ nghe con hết, sau này sẽ không mời ông ta nữa, xem này, đánh vào mặt con trai của mẹ, đợi nhà chúng ta góp đủ tiền, chúng ta sẽ ra nước ngoài thuê một bác sĩ giỏi.”
Nghe thấy đối phương hoàn toàn mang theo giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ, khóe miệng Lý Hỏa Vượng hơi giật giật, cuối cùng nước mắt từ từ chảy xuống.
"Con trai, con đừng khóc, con khóc cái gì chứ? Lúc mẹ không ở đây, tên tiểu tử Vương Vi kia đã bắt nạt con sao? Con nói cho mẹ, mẹ đi xử lý ông ta!"
Lông mày của Tôn Hiểu Cầm lập tức dựng đứng, người phụ nữ không chịu thua trước đây lại quay trở lại rồi.
Lý Hỏa Vượng dùng sức lắc đầu, không biết là phủ quyết lời nói của đối phương hay là để làm khô nước mắt: “Mẹ, hai tay con có chút tê, mẹ có thể giúp con cởi trói không?”
"Ừ! Được được được.” Tôn Hiểu Cầm lập tức bắt đầu cởi dây trói vải trên tay Lý Hỏa Vượng.
Về phần Lý Hỏa Vượng có sẽ phát điên lên mà tấn công mình không, Tôn Hiểu Cầm hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này. Bởi vì cậu là khối thịt rơi ra từ trong bụng mình.
Khống chế đôi tay đã lấy lại được tự do, xoa xoa cổ tay tê rần rồi lau đi nước mắt trên mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận