Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 313: Kim Sơn Trảo (2)

Nhìn chữ "Nhà" trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.
"Thì ra đây chính là nhà sao? Xem ra trước đây ta đã hiểu lầm sư thái rồi.”
Nghĩ đến việc vặt vãnh trước kia, khóe mắt Lý Hỏa Vượng hơi ươn ướt.
Nơi đó từng là nơi duy nhất cậu có thể cảm nhận được sự ấm áp ở thế giới điên cuồng này, nhưng nơi đó đã không còn nữa rồi.
“Chân nhân?” Kim Sơn Trảo nhìn ra được cảm xúc của Lý Hỏa Vượng có chút không đúng, có chút lùi lại sau một bước.
Ở chung với nhau lâu như vậy, ông sớm đã phát hiện có chút kỳ quái, mặc dù biết đủ loại thần thông nhưng đầu óc của vị chân nhân này hình như là có vấn đề.
Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay đẩy đất bên cạnh, vùi chữ ‘Nhà’ đó lại, sau đó đứng dậy.
Cậu lại lần nữa nhìn thẳng vào Kim Sơn Trảo trước mặt, nhìn bộ dạng này có vẻ là một ông lão vô cùng bình thường.
"Ông lão, thân phận của ông không tầm thường đúng không?”
Trong số dân thường không có nhiều người biết chữ, huống hồ chữ mà ông dùng đá viết ra lại còn đẹp như vậy.
Kim Sơn Trảo sững sờ tại chỗ, cố gắng cân bằng gì đó.
"Ta đã cứu mạng ông, ngay cả chuyện này cũng không nói cho ta biết? Thôi bỏ đi, không muốn nói thì thôi, đi tìm một nông hộ mua lương thực thôi.”
Ngay khi Lý Hỏa Vượng quay người lại và đi chưa được mấy bước, giọng nói của Kim Sơn Trảo từ phía sau vang lên.
"Cũng được, nói cho chân nhân biết cũng không sao, lão phu thực ra là đệ tử của Tung Hoành Gia.”
“Tung Hoành Gia?” Lý Hỏa Vượng chậm rãi xoay người lại, quan sát đánh giá ông với vẻ nghi hoặc. Ba chữ này rất xa lạ đối với cậu.
Sau khi nói ra thân phận của mình, cả người Kim Sơn Trảo đều trở nên phấn chấn tinh thần hơn.
“Bốn mùa thay đổi vùng vẫy tung hoành theo biến hóa vạn vật, hợp một nhóm kẻ yếu lại để đánh một kẻ mạnh, gọi là tung; quan hệ với một kẻ mạnh để tấn công nhiều kẻ yếu, đây gọi là hoành. Tổng kết lại gọi là Tung Hoành.”
Dưới sự không ngừng giải thích của Kim Sơn Trảo, Lý Hỏa Vượng cũng biết được Tung Hoành Gia là gì.
Nói thẳng ra, đó là một nghề nghiệp đặc biệt xuất hiện trong môi trường đặc biệt của rất nhiều quốc gia nhỏ.
Dùng lời của chính Kim Sơn Trảo mà nói thì đó là mưu trí, là mưu sĩ không thể thiếu được bên cạnh mỗi một quân chủ.
Giúp đỡ quân chủ bày mưu tính kế, hợp tung liên hoành.
- Giải thích, "hợp tung và liên hoành" là những sách lược thời Chiến Quốc. Hợp tung là liên kết theo chiều dọc, một nước mạnh tìm cách lôi kéo những nước yếu hơn để tấn công những nước khác, nhằm mục đích thôn tính đất đai của họ. Liên hoành là liên kết theo chiều ngang một nước mạnh liên kết với nước mạnh khác để tấn công những nước nhỏ yếu hơn. Hết giải thích.
Nhưng theo sự hiểu biết của Lý Hỏa Vượng, đây là một người thông minh, sử dụng tài ăn nói của mình để nhảy khắp các quốc gia nhỏ.
"Biết đại cục, giỏi đoán định, thông biện luận, biết cơ biến, trí dũng song toàn, có mưu lược, có thể quyết đoán, đây chính là đệ tử Tung Hoành như ta đây.”
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo tự đại của Kim Sơn Trảo sắp lên đến tận trời xanh, Lý Hỏa Vượng mở miệng cắt ngang.
"Ngươi đã lợi hại như vậy, sao lúc trước gặp phải người nữ nhân kia lại không khẩu chiến ba quân đi?”
Nghe thấy lời này, trên mặt Kim Sơn Trảo lộ ra một chút xấu hổ.
"Ài... Tục ngữ có câu, tú tài gặp binh lính, có lý cũng khó giải thích, huống hồ là tặc phối quân của Hậu Thục.”
"Haha" Lý Hỏa Vượng quay người đi về phía trong thôn, Kim Sơn Trảo vội vàng đi theo.
"Chân nhân, ta biết ngươi không tin lão phu nhưng không sao, đợi sau khi chân nhân an toàn rời khỏi Thục Hậu, rồi hẵng đi làm chính sự của mình.”
"Tránh trường hợp vị trí của chân nhân bị ta tiết lộ.”
"Nếu chân nhân đã cứu ta một mạng, nhất định phải nhận ơn một hạt, trả ơn một dòng. Đợi sau khi ta đảm đương hàng nhân ở nước Hậu Thục.”
"Nói nửa ngày trời, thì ra ông hiện tại vẫn chưa có quân chủ, vậy hiện tại ông không phải là một kẻ du dân thất nghiệp sao?”
"Sắp rồi sắp rồi, đợi lão phu đổi đời, sau khi làm quan ở Hậu Thục, nhất định sẽ không quên chân nhân.”
"Được rồi, đến lúc đó rồi nói, có điều ta phỏng chừng đến lúc đó ta sớm đã đến Lương Quốc rồi.”
Vốn dĩ mọi thứ đều rất tốt, có điều bầu không khí trò chuyện thoải mái giữa hai người đã bị ngắt đoạn khi bàn tay Lý Hỏa Vượng đột nhiên nắm lấy chuôi kiếm.
“Chân… chân nhân?” Kim Sơn Trảo thuận theo tầm mắt của Lý Hỏa Vượng nhìn qua, ông nhìn thấy mấy chiếc vại gốm dưới mái hiên, trên mỗi cái đều dán chữ Phúc lớn ngược màu đỏ.
“Sao vậy, chân nhân?” Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng căng thẳng như vậy, ông hơi lùi lại về sau mấy bước.
Xa xa những chiếc vại gốm màu đen kia thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, hoàn toàn là những cái vại ngâm dưa muối bình thường, đặc điểm duy nhất chính là bên trên có dán một chữ Phúc ngược mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận