Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 439: Cứu binh (2)

Trần Hạt Tử nói xong cầm gậy liên tục gõ mặt đất, đi theo tiếng bước chân của Lý Hỏa Vượng quay về.
Vừa rồi trong thôn không có ai, hiện tại đêm khuya càng không có người, trên lối nhỏ giữa các gian nhà chỉ có đom đóm lập lòe soi đường cho họ.
Biểu cảm của Trần Hạt Tử bỗng trở nên nghiêm túc, hai tay chống mặt đất, nằm rạp xuống lắng nghe cái gì.
“Nhĩ tiểu tử hãy cẩn thận, có người đến, âm thanh này kỳ lạ, ta chưa từng nghe trong thôn, tổng cộng bốn người, hai nam hai nữ, một nam rất to con, nghe tiếng ước chừng là mặc giáp.”
Lý Hỏa Vượng nhìn bốn phía, biểu cảm nghiêm túc nói:
"Hơn nửa đêm bỗng nhiên đến bốn người lạ thì chắc chắn là không có ý tốt, ta đi gặp bọn họ."
Chưa đợi Trần Hạt Tử nói chuyện Lý Hỏa Vượng đã xông lên.
Trần Hạt Tử không có đứng lên, vẫn nằm sát đất lắng nghe những âm thanh.
Trần Hạt Tử dần nghe tiếng bốn người chuyển hướng rời khỏi thôn.
"Tiền bối, ta trở về rồi, những người này đã bị ta thi thuật che mắt đưa ra Cam Nguyên Thôn.” Lý Hỏa Vượng quay về nói với ông già mắt mù.
“Đi, mau hành động, đông người là xảy ra càng nhiều chuyện.”
Lý Hỏa Vượng gật đầu, vội vàng theo kịp.
Khi đến canh hai, hai người đến phía trước miếu Bồ Tát đất, nói là phía trước nhưng thật ra còn cách một ngõ phố.
“Chỉ gần đến đây thôi, ngươi đi về phía trước thêm chút nữa sẽ đánh rắn động cỏ, lúc trước ngươi đi vào mới sẽ bị chúng nó theo dõi."
Lý Hỏa Vượng tính toán khoảng cách rồi gật đầu, lấy một cái Đạo Linh ra khỏi ngực:
“Tiền bối thứ lỗi, lát nữa sẽ hơi ồn.”
Lý Hỏa Vượng nói xong lắc Đạo Linh, tiếng chuông chói tai như sét đánh nổ vang trong Cam Nguyên Thôn.
Tùy theo Lý Hỏa Vượng lắc mạnh, Du lão gia nhanh chóng chia thành tám.
Lý Hỏa Vượng bóc một nắm đất nhét vào miệng, nói với tám vị Du lão gia:
“Thiến hôn! Chí nhiễm hiệp thao đơn!”
Du lão gia hình thành từ các đường nét nhanh chóng gật đầu, cùng lặn xuống lòng đất.
Sau đó phát sinh cái gì thì Trần Hạt Tử không nghe được, bởi vì âm thanh chói tai hoàn toàn bao vây ông.
Trần Hạt Tử hét hướng tiếng chuông:
"Nhĩ tiểu tử, biện pháp này của ngươi không được! Đánh thức người trong thôn rồi!”
“Trần tiền bối yên tâm, tuy nó ồn nhưng rất nhanh sẽ buộc chúng nó đi ra!” Lý Hỏa Vượng cầm Đạo Linh lắc càng mạnh.
Trần Hạt Tử lảo đảo đến gần Lý Hỏa Vượng, khi ông tới sau lưng cậu thì cảm giác gậy đụng phải cái gì dưới đất, vội cúi xuống nhặt.
Khoảnh khắc Trần Hạt Tử cúi xuống, một tia sáng lạnh vụt qua, gậy trúc đâm hướng eo của Lý Hỏa Vượng.
Một chiêu này cực kỳ âm hiểm, hơn nữa tiếng Đạo Linh che giấu gần như không phát ra âm thanh.
Nhưng khoảnh khắc đầu gậy cực nhọn sắp đâm trúng thì Lý Hỏa Vượng đột nhiên xoay người, chuôi kiếm sau lưng cậu chuyển qua chắn mũi gậy.
Tuy chặn được nhưng sức đâm quá lớn, Lý Hỏa Vượng bị đẩy bay xa mấy thước.
Cùng lúc đó, Du lão gia sớm mai phục dưới đất chậm rãi nổi lên, bao vây Trần Hạt Tử.
Lý Hỏa Vượng trợn trừng mắt đứng lên, tức giận mở miệng muốn nói điều gì đó, không ngờ rằng đối phương giành nói trước:
"Hừ! Tọa Vong Đạo! Đám lừa đảo các ngươi! Ngươi thật sự cho rằng Trần Hạt Tử này sẽ tin vào lời nhảm nhí của các ngươi sao? Người mù ta đây vốn không cầu viện, vậy thì cứu binh nhà ngươi sao tới được?”
Nghe lời Trần Hạt Tử nói, Lý Hỏa Vượng nuốt ngược lời sắp nói ra.
“Là sao? Ông ta hoài nghi ta là Tọa Vong Đạo? Ông ta vốn không mời cứu binh?”
Đầu óc Lý Hỏa Vượng thoáng chốc suy nghĩ rất nhiều, đầu giả lúc trước mời cậu gia nhập Giam Thiên Tư bỗng trở nên vô cùng đáng ngờ.
Không còn Lý Hỏa Vượng khống chế, Du lão gia giống như sứa trôi nổi trên không trung chợt khựng lại, không có bất cứ động tác.
"Không đúng!" Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng đanh lại, mạnh lắc chuông, tám vị Du lão gia theo tiếng chuông bay hướng Trần Hạt Tử: "Là thật hay giả, ta muốn nhìn thấy bằng chứng! Ta không thể bị đối phương lừa dối nữa!”
Trần Hạt Tử tuy mù nhưng dường như cảm giác được phương hướng của Lý Hỏa Vượng, dùng chiêu Thiết Bản Kiều tránh thoát một lần công kích, vươn tay thọc vào giỏ trúc sau lưng, gương hình dạng bát quái bỗng xuất hiện trong tay ông.
"Thiên thanh địa minh, âm trọc dương thanh!"
Một luồng sáng dịu dàng bắn ra, giống như trường kiếm quét qua không trung, Du lão gia bị quét trúng lần lượt tan thành mây khói.
Lại quét hướng bên cạnh, hai Du lão gia bị cắt ngang người.
Khi Trần Hạt Tử định dùng gương chĩa hướng đám Du lão gia còn lại thì bỗng cảm giác sát khí bộc phát trên đỉnh đầu của mình.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý Hỏa Vượng mang theo sát khí ngút trời lao tới, kiếm trong tay cậu cách cổ của Trần Hạt Tử chỉ có nửa trượng.
Nhưng mà giây sau, đầu của Trần Hạt Tử giống như con rùa thụt vào trong né tránh.
Khoảnh khắc Lý Hỏa Vượng mất sức mới, chưa sinh ra sức cũ thì một bàn tay to thò ra từ cái lỗ trên cổ vững vàng chộp lấy cổ tay cầm kiếm của cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận