Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1226: Long Vương Miếu (1)

"Đây không phải là sợ, mà là lo lắng, quá nhiều biến số cũng không thể lọt vào mắt Lý chân nhân sao? Thật sự cảm thấy việc này là ngẫu nhiên sao?"
"Ngươi lo lắng có tác dụng gì? Kêu ngươi giúp ngươi còn nêu điều kiện, nếu ngươi thật sự lo lắng thì nên dứt khoát giúp ta, không thấy ra ngươi lo cái gì.”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng châm chích móc mỉa thì trên sàn thuyền vọng xuống tiếng kêu gọi của bác lái đò:
“Khách quan, đến nơi rồi!”
“Đã tơi nơi, ngươi có cảm tượng gì thì chờ làm xong việc rồi ta từ từ nghe ngươi nói."
Thân Bản Ưu nhận lấy một bao bụi gai bằng sắt từ tay người ngoài, mở ra cái miệng tràn đầy loét ăn vào, nhai mạnh.
Bốn tín đồ Áo Cảnh Giáo đi tới nâng Thân Bản Ưu lên kiệu, theo bóng lưng của Lý Hỏa Vượng đi hướng sàn thuyền.
Mọi người đều đến sàn thuyền, mặt biển vẫn như cũ, không có bất cứ biến hóa, nhưng Lý Hỏa Vượng biết rắc rối nằm ở mặt nước, hắn đã có thể cảm thụ được ánh nhìn bắn lên bàn chân, thứ ở phía dưới đã chú ý đến chiếc thuyền báu này.
Tùy theo Lý Hỏa Vượng mở miệng nuốt Lý Tuế vào, ngay sau đó lại lần nữa vung tay lên, tín chúng Áo Cảnh Giáo khoác áo đen nhanh chóng rơi xuống nước như mít rụng.
Bùm!
Lý Hỏa Vượng trực tiếp nhảy vào nước biển lạnh như băng, hắn hít sâu một hơi, nước biển nồng mùi tanh bị hắn hút vào phổi, sau đó là cảm giác nghẹt thở dần mãnh liệt hơn.
Thân thể của Lý Hỏa Vượng bản năng cảm giác được hoảng loạn, hô hấp trở nên dồn dập, cơ thể căng cứng, nhưng càng sốt ruột thì cảm giác nghẹt thở càng mạnh.
Khi cảm giác nghẹt thở đó tăng dần sắp tới đỉnh điểm, Lý Hỏa Vượng dần thích ứng cảm giác đuối nước.
Nếu là trước kia thì Lý Hỏa Vượng đã sớm chết đuối, nhưng hiện tại tử vong đã mất, Lý Hỏa Vượng tự nhiên sẽ không chết đuối được, đây là tại sao hắn tự tin nhảy xuống biển.
Từng xúc tu màu đen có giác hút và móc câu thò ra từ khắp người Lý Hỏa Vượng, đung đưa theo dòng nước cho hắn có năng lực di chuyển nhanh trong nước.
Lý Hỏa Vượng nhìn người xung quanh, mấy thứ kia của Vũ Sư Cung đã hợp thành một đoàn, đang biến thành Côn Ngư càng thích ứng trong nước, bàn tay rậm rạp quấn đầy tua trắng sắp hàng đều đều trông như vây cá.
Bên Áo Cảnh Giáo, thân thể của bọn họ nhuộm đỏ nước biển bao phủ mọi người vào trong.
Lý Hỏa Vượng chỉ hướng dưới nước đen ngòm, mọi người bắt đầu lặn sâu hơn.
Nước biển lạnh lẽo bao khắp người Lý Hỏa Vượng, càng lặn xuống, hắn bắt đầu cảm giác được áp lực, giống như đằng trước và phía sau có hai bức tường đá dán chặt thân thể của hắn.
Trước kia những thứ này đều là vấn đề lớn, hiện tại bởi vì tử vong biến mất mà không còn đáng lo.
Bởi vì cách xa mặt nước, bốn phía trở nên dần dần mờ tối, tầm nhìn cũng trở nên càng lúc càng thấp, khiến bốn phía đây rẫy nguy cơ.
Trong nước biển mờ tối, Lý Hỏa Vượng nhìn bóng tối dưới tân giống như không có cuối.
Lý Hỏa Vượng chợt dừng lại, ngước đầu nhìn mặt biển mơ hồ và bốn phía tối tăm.
Lý Hỏa Vượng thò tay vào ngực, lấy ra ba viên đá huỳnh quang ném mạnh vào bóng tối trước mặt.
Ánh sáng lập lòe màu xanh ma trời đẩy lùi bóng tối, lộ ra đản dân người đầy hình xăm chồng chất lên nhau rậm rạp ở đáy biển, và đám thủy hầu tử tròng mắt lồi ra tràn ngập điên cuồng.
Rõ ràng một loại là con người, một loại là tai họa, nhưng ở chỗ này thì cả hai không khác biệt bao nhiêu.
“Giết!”
Lý Hỏa Vượng xông vào đám đản dân đông đúc, xúc tu khắp người đều quấn lấy một món dụng cụ tra tấn, tùy theo hắn xoay mạnh người, góc cạnh bén của các loại dụng cụ tra tấn cấp tốc chặt đứt thân thể của bọn họ.
Mà bên kia, đám Áo Cảnh Giáo và Vũ Sư Cung cũng đang đại sát bốn phương. Tạm không nói đến Áo Cảnh Giáo, chỉ riêng Vũ Sư Cung, tùy theo bọn họ cắn nuốt đản dân càng lúc càng nhiều, một cục máu thịt mập mạp vặn vẹo dần thành hình trong nước.
Bởi vì tử vong biến mất, bọn họ sẽ không chết, nhưng kẻ địch cũng sẽ không chết, cứ tiếp tục như vậy không có ích gì.
Lý Hỏa Vượng không đến đây để giết đản dân, hắn nhìn đá huỳnh quang mình vừa ném đi chậm rãi rơi xuống dưới, chiếu sáng một kẽ nứt đáy biển thì xúc tu toàn thân vặn vẹo nhanh, đuổi theo đá huỳnh quang kia.
"Không sai được, Long Vương Miếu ở dưới này! Nhanh theo kịp! Miễn cho Pháp Giáo phái người đến giúp!”
Nơi giao chiến rất nhanh dời đến kẽ nứt đáy biển, mọi người theo Lý Hỏa Vượng dẫn dắt đuổi theo ba viên đá huỳnh quang chậm rãi chìm xuống.
Đây là một lần tập kích, bên Lý Hỏa Vượng chiếm ưu thế ra tay trước.
Đá huỳnh quang không quá sáng, nhưng ở đáy biển tối đen thì giống như ba viên mặt trời nhỏ màu xanh chiếu sáng mọi thứ trong kẽ nứt vực sâu này.
Lý Hỏa Vượng nhìn tảng đá bên trái gồ ghề khảm các loại xương cá và người.
Mới đầu Lý Hỏa Vượng cho rằng đây là nơi chôn của đản dân và thủy hầu tử, nhưng càng lặn xuống thì hắn nhanh chóng nhìn ra không đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận