Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1273: Cứu giúp (1)

"Tiên nhân, ngài còn nhớ những lời mà ta đã nói với ngài trước đây không? Bọn họ không dễ hòa hợp."
Sau khi Lương Vũ Hiên đắn đo một lát, thì mở miệng nói với Lý Hỏa Vượng: "Tiên nhân có biết nguồn gốc của từ “Mặc thủ thành quy” không?"
"Nói thẳng đi! Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!" Lý Hỏa Vượng phát hiện sao tên này lại nói chuyện không lưu loát như vậy, chần chừ không trực tiếp trả lời, nói chuyện thì cứ vòng vo.
“Mặc thủ thành quy, như tên đã thấy, một mực tuân theo quy tắc cũ lỗi thời, không chịu thay đổi, nhưng từ này còn mang một tầng ý nghĩa trên mặt chữ khác nữa, Mặc Gia vĩnh viễn tuân theo quy tắc cũ”.
"Mặc Gia, luôn tuân theo quy tắc trước đây, bất kể đối nhân xử thế đều dựa theo quy củ thời xưa."
"Nhưng quy tắc xưa chỉ thích hợp thực hiện ở thời cổ, nếu đổi lại thực hiện vào thời này thì sẽ trở thành tà tu."
"Ví dụ?" Lúc này Lý Hỏa Vượng cũng đã hiểu rồi đi đến, nhóm người này không phải tà ác về mặt thần thông, mà là về tà ác trong quy tắc.
"Ví dụ, người Mặc Gia nhất định phải nghĩ đủ mọi cách để có được quan gia nhân, sau đó để lửa liu riu hầm thành bùn loãng rồi uống với nước không rễ."
"Một ví dụ khác, ngươi Mặc Gia trưởng thành lập quan thì phải ăn tà túy thông u, chọn một vị thần tiên làm Bảo gia tiên của mình, cần lấy cốt nhục thân sinh đầu tiên của mình để cung phụng."
"Còn một ví dụ, người Mặc Gia không được thành thân với người ngoài, con trai lấy mẹ, anh trai lấy em gái, cháu trai lấy bà, năm năm một lần."
"Những kiểu quy tắc thế này, Mặc Gia còn có rất nhiều, dù sao tiểu quan cũng không phải người Mặc Gia, chỉ biết được những điều này."
Lý Hỏa Vượng im lặng rất lâu, cuối cùng không thể nhịn được phun ra lời mắng chửi: "Mẹ kiếp, tuân theo quy tắc thời cổ cái quái gì?"
Mấy nghìn năm trước, dù nghĩ thế nào cũng không thể có quy tắc này, chẳng trách bị Giam Thiên Tư cho rằng là tà tu, nếu không phải tà tu thì không hợp lẽ trời.
Và lúc này, vẻ mặt Lương Vũ Hiên hơi lúng túng: "Cái này... E là là phải hỏi Cự tử Mặc Gia vừa rồi."
Lý Hỏa Vượng thoáng chốc đã hơi hối hận vì đã để Mặc Gia như vậy nhúng tay vào, một nhóm người quái gỡ tuân theo quy tắc cổ quái như vậy đến U Đô, e rằng sẽ gây thêm nhiều biến số cho cục diện không ổn định của Đại Tề.
"Ngoài U Đô có trống một khoảng đất, để những tên Mặc Gia này sống xa chút!"
"Vâng."
"Ngoài ra, để người của ông động não suy nghĩ thử xem, những người Mặc Gia này có thể mang đến lợi ích gì trong tình huống như hiện giờ."
"Vâng."
Bây giờ Lý Hỏa Vượng không chỉ lo lắng về Mặc Gia, mà còn lo lắng về những tà tu khác.
Nếu tình dựa theo cục diện hiện giờ, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi việc thu hút tất cả bọn họ đến đây.
Muốn cân bằng lực lượng bọn họ, đồng thời lợi dụng bọn họ để cứu Đại Tề, nói thật thì, Lý Hỏa Vượng cảm thấy bản thân không giỏi công việc này. Có lẽ Cao Chí Kiên giỏi hơn.
"Người dùng được vẫn quá ít." Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm.
Muốn hồi sinh Đại Tề không hề đơn giản như hắn đã tưởng tượng trước đây, khi không ngừng mở rộng, thì khó tránh khỏi sẽ liên quan đến những lĩnh vực mà hắn không hiểu.
Lý Hỏa Vượng nghĩ xong thì lấy Tích Cốt Kiếm ra, lại quay về Đại Lương, tuy nhiên, lão thái giám đó đã sớm bày thế trận chờ quân địch ở đây.
Không chờ hắn ta lên tiếng, Lý Hỏa Vượng đã biết hắn ta muốn nói gì, mở miệng nói thẳng: "Về nói cho Cao Chí Kiên! Đừng đến làm phiền ta! Ta đã nghe những gì hắn nói rồi! Ta không muốn giúp Đại Tề đối đấu Đại Lương! Chẳng qua ta không muốn trơ mắt nhìn nhiều người chịu khổ như vậy!”
"Ta không yêu cầu cao! Chỉ cần người Đại Tề không còn đói, mỗi người có thể ăn một bữa no, thì ta sẽ không đến bên đó nữa!"
"Trời và đất, mọi vật trong tự nhiên... Nhật nguyệt xoay, thiên hà chuyển, xuân đến thu, hòa bốn mùa, vô cực hóa, cỏ và cây, cây ăn quả, thánh gia tham..."
Bạch Linh Miểu ngồi xếp bằng tựa Bảo sinh pháp tướng trên tòa Bạch Liên Ngọc, hai thân trên phân tách một trên một dưới, bốn tay cầm hoa sen, lan rộng ra như cành cây.
Còn những tín đồ Bạch Liên khác vây quanh Thánh Nữ, theo cô tụng văn hết lần này đến lần khác, trên mặt mỗi người đều vô cùng thành kính, bông sen trắng ở ấn đường cũng theo nhịp thở mà lập lòe.
Không những chỉ có ở đây, mà lúc này, tất cả tín đồ Bạch Liên ở những nơi khác đều bỏ công việc trong tay xuống để cùng nhau niệm, dựa vào số lượng các tín đồ Bạch Liên hiện nay, trong nháy mắt, toàn bộ Đại Lương đều tạm thời bị bao phủ bởi những tiếng niệm kinh.
Cảnh tượng tráng lệ này làm cho những người không tin vào Bạch Liên Giáo lập tức tâm sinh sợ hãi, ngay cả nói cũng phải nhỏ lại.
Một giờ sau, cuối cùng Long Hoa Sơ Hội cũng kết thúc, khi Bạch Linh Miểu chầm chậm mở mắt ra, toàn bộ đường khẩu dần dần yên tĩnh trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận