Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 438: Cứu binh (1)

"Vậy sao? Thế thì tai họa lần này hóc búa thật.” Ngữ khí của Lý Hỏa Vượng hết sức bình tĩnh đối đáp.
“Thì đấy, loại tai họa có thể chui xuống đất này trời mới biết bộ dạng của nó là gì, nhưng cũng vì có mấy thứ này, cho nên chúng ta mới có thù lao để lấy.”
“Mà này tiểu tử, nếu ngươi là viện binh trong tư gửi tới thì chắc ngươi có chỗ hơn người?"
”Trần tiền bối nói đùa, ta nào có chỗ hơn người gì đâu, chỉ là những kỹ năng cũ của Áo Cảnh Giáo bình thường.” Lý Hỏa Vượng vừa trả lời vừa nhìn thẳng vào mắt của người kia.
"Ha ha, lời này nói không tin nổi, ai chẳng biết người của Áo Cảnh Giáo các ngươi không dễ chọc, chẳng qua mỗi lần làm phép cần người dẫn hơi khó tìm, à, ngươi đến một mình sao?”
“Ừ, ta đến một mình, Trần tiền bối cũng vậy hả?”
“Đúng rồi, ta cũng giống ngươi, đến một mình, ha ha.”
Trần Hạt Tử nói xong lời này thì hai người không nói chuyện nữa, tiếp tục đi ra ngoài thôn.
Khi ra khỏi thôn, hai người mới nói chuyện tiếp.
“Cho nên Trần tiền bối muốn nói rằng hiện tại vẫn không có cách nào với bọn họ?”
Trần Hạt Tử ngồi trên tảng đá đầy rêu xanh, khẽ thở dài:
“Ai mà ngờ Trần Hạt Tử này cũng có ngày đợi cứu viện. Ngươi cũng biết ta là người mù, những con quỷ đất này giống như cá chạch, bắt không được, dù bắt lấy cũng chỉ tóm được một con.”
“Phải rồi, Nhĩ tiểu tử, đối phó loại tình huống này, ngươi có biện pháp gì buộc chúng nó ra không?”
Nói đến đây, ngữ khí của Trần Hạt Tử trở nên tràn đầy tự tin:
“Ngươi chỉ cần nghĩ cách buộc chúng nó đi ra, đừng thấy mắt của ta mù, nhưng thật sự đụng độ với chúng thì Trần Hạt Tử này không ngán đâu!”
Lý Hỏa Vượng dựa lưng vào thân cây trầm tư, dường như đang suy nghĩ cái gì:
“Trần tiền bối, có thể nói tỉ mỉ tiền bối tới nơi này gặp phải sự tình gì được không?”
"Dù sao vãn bối mới đến, cũng cần làm rõ trạng huống cụ thể trước rồi mới tính toán. Tiền bối cũng biết biện pháp của Áo Cảnh Giáo chúng ta, mỗi lần dùng đều trả giá đắt khá lớn."
Trần Hạt Tử gật gù đồng ý, dùng gậy trong tay chọt đất bùn dưới đất, chậm rãi nói:
“Ài, nhận được việc, bảo rằng chỗ này có chuyện nên kêu ta đến xem thử, vì thế ta ngụy trang thành xem tướng xem bói đến Cam Nguyên Thôn này.”
“Mấy ngày đầu ta sờ được nhiều khuôn mặt, đến ngày thứ ba thì thứ bên trong tường cư nhiên cũng chạy tới khiến ta sờ cốt xem tướng!"
"Bọn họ cho rằng Trần Hạt Tử này mắt mù rồi không thấy gì cả, định lừa dối ta. Ha, mắt của ta mù nhưng tai thính hơn người khác rất nhiều.”
“Đêm đó trong phòng rõ ràng chỉ có một mình ta, nhưng một chốc vang lên ba loại âm thanh! Hơn nữa không có tiếng bước chân."
“Suy ra nó đến từ đâu? Nhìn liền biết là chui ra từ trong đất. Tai họa này còn giả vờ bắt chước người học nói chuyện, nhờ ta sờ cốt.”
“Thì ta sờ thôi, lần đầu tiên Trần Hạt Tử này sờ cốt cho tai họa. Công nhận xương cốt hệt như con người, ngươi đoán kết quả thế nào? Ba khuôn mặt đều có tướng đột tử!”
“Lúc ấy ta cầm gậy đâm vào người chúng nó, lập tức chọt chết một con, đâm bị thương một con.”
“Xong xuôi rồi Trần Hạt Tử này nghĩ rằng đã trừ tai họa giúp người của Cam Nguyên Thôn, bọn họ cũng nên cần mời ta ăn bữa cơm chứ? Ngươi đoán kết quả thế nào? Bọn họ chẳng những không mời cơm, còn cầm cuốc và đòn gánh đánh đuổi ta ra!”
“Đợi nghỉ lấy sức, ta liền biết người trong thôn đã bị tai họa này mê hoặc tâm, nếu không thanh lý chết tai họa thì bọn họ không khỏe lại được.”
“Cho nên mỗi tối ta chờ bọn họ đều ngủ thì chạy vào thôn thay trời hành đạo."
"Kết quả thì ngươi cũng nhìn thấy rồi, bọn họ trơn trượt như cá chạch, có đôi lúc bọn họ còn mai phục Trần Hạt Tử này, chẳng qua bị ta xuyên thấu."
Nói hết nửa ngày nói khô cả miệng, ngồi xổm xuống, dùng tay múc nước trong vũng bùn nhỏ bị móng trâu đạp văng lên để uống.
Cảm giác được yết hầu hơi thoải mái một ít, Trần Hạt Tử quay đầu về phía Lý Hỏa Vượng, nói:
"Tiểu tử, ta nói nhiều như vậy, ngươi có nghe không vậy? Mau nghĩ cách đi.”
Giọng của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng truyền vào tai của Trần Hạt Tử:
“Vãn bối đang nghe, tiền bối yên tâm, vãn bối đang nghĩ ra một cách buộc chúng lộ mặt.”
“Ừ, nhanh lên, lần sau nhận việc phải tìm chỗ nào gần mới được, dọc đường đi quá khó khăn.”
Trần Hạt Tử lại ngồi xuống tảng đá rêu xanh, xoay người lấy một chiếc gương hình dạng như bát quái ra khỏi giỏ trúc đeo sau lưng, cẩn thận lau bằng vải rồi đặt lại như cũ.
"Tiền bối, ta nghĩ ra một cách, đám quỷ đất này thường ngày hay đi nơi nào nhất?”
“Miếu Bồ Tát đất, không hiểu tại sao chúng nó rất thích đi miếu Bồ Tát đất.”
“Vậy chúng ta hãy đi miếu Bồ Tát đất trước.”
“Cố gắng nhanh lên, đợi trời sáng thì dám ngu dân sẽ lại đến quấy rối, ngươi nói xem đến lúc đó giết không được, không giết cũng không thể.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận