Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1567: Ngoại truyện Gia Cát Uyên - Quy củ (1)

"Có lẽ đây chính là số phận của Tâm Tố, Tâm Tố đều không phân rõ. Lý Hỏa Vượng, nếu ta cũng là Tâm Tố giống như ngươi, có lẽ ta cũng không cần phải phân rõ như vậy."
Mình là cái gì không quan trọng, chính mình là Tư Thiên Giam, bản thân muốn làm cái gì mới là quan trọng nhất.
Khi thấy mấy xúc tu màu đen chui ra từ đáy giường, Huyền Tẫn rời đi vòng tay của Lý Hỏa Vượng, nhẹ nhàng bay lên trên.
Thân thể của Huyền Tẫn xuyên qua trần nhà biến thành bộ dạng của một thiếu niên, bộ dạng của thiếu niên bị chính mình từ trên trời rơi xuống đập chết.
Nó đứng ở nơi đó, nhìn Lý Tuế mang vỏ bọc cô gái ở phía xa tạt pháo hoa sắt.
Chết quá nhiều người, Huyền Tẫn muốn tạt pháo hoa khiến tất cả mọi người vui vẻ.
Tạt pháo hoa xong, lúc Lý Tuế vẻ mặt không cảm xúc ngừng lại, Huyền Tẫn đã đi về phía nó.
"Quả nhiên vẫn không được sao?"
"Dĩ nhiên là không được rồi, nếu muốn bọn họ vui vẻ, không phải dựa vào tạt một chút pháo hoa là có thể làm được."
Lý Tuế biểu cảm sa sút ngồi xuống bên cạnh thùng sắt: "Phụ thân ta cũng không vui vẻ, mọi người đều không vui vẻ."
"Phụ thân ngươi?" Trong đầu Huyền Tẫn lóe lên Lý Hỏa Vượng cũng ở một bên ngồi xuống, vươn tay nhẹ nhàng gỡ bỏ nước thép đã nguội lạnh dính trên lưng nó. "Ta đây có một biện pháp có thể khiến phụ thân ngươi vui vẻ, cũng có thể khiến những người này vui vẻ, chỉ là ... thời gian hơi dài."
"Biện pháp gì? Mà ngươi là ai?" Lý Tuế nhìn thiếu niên trước mắt đầy bối rối.
Huyền Tẫn vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu của Lý Tuế: "Nhớ kỹ lựa chọn bây giờ của ngươi, ngươi rất đơn giản, nhưng tiềm lực của ngươi rất lớn, cho nên khi ngươi có năng lực đi làm, nhớ kỹ đừng do dự, nhưng ta cũng biết ngươi chắc chắn sẽ không do dự."
"Tuế Tuế!" Giọng nói của Lý Hỏa Vượng từ xa truyền đến, thân thể của Huyền Tẫn tan ra tựa như bọt biển.
"Phụ thân, chúng ta đi đâu vậy?"
"Trong biển."
Huyền Tẫn vừa bỏ chạy nhìn bóng lưng của phụ thân và nữ nhi từ xa.
Thật lâu sau, Huyền Tẫn cuối cùng thở ra một hơi thật dài: "Cuối cùng."
"Tứ lang, tứ lang!" Giọng nói của phu tử dời sự chú ý của Gia Cát Uyên từ chuồn chuồn bay qua ngoài cửa sổ đến gương mặt không giận mà uy của ông.
"Lại không tập trung!" Phu tử mang vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Tứ lang, tòng ngô du giả bất dĩ thông tuệ cảnh tiệp vi cao, nhi dĩ cần xác khiêm khiêm vi thượng!"
"Vâng, phu tử dạy rất đúng." Gia Cát Uyên đoan chính thi lễ với ông.
Nhìn bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi nóng của Gia Cát Uyên, phu tử thở dài đi đến trước mặt hắn ta, nhìn thiếu niên mới lớn từ trên xuống dưới, hỏi: "Tứ lang này, mỗi ngày ngươi cứ sống hời hợt như thế, có từng nghĩ đến tương lai muốn đạt được sự nghiệp gì chưa?"
"Có ạ! Làm đại anh hùng!"
"Lại xem thoại bản nữa phải không? Giấu ở đâu, để ta tìm được là đem đốt hết! Sao lúc xem Chính Kinh Thư lại không được tích cực như vậy!"
Sau khi nổi giận đùng đùng tìm kiếm một phen không có kết quả, phu tử hơi bất đắc dĩ lần nữa nói với Gia Cát Uyên: "Muốn làm đại anh hùng, chỉ biết phân tâm trên học đường là không được, muốn làm đại anh hùng tất nhiên phải có bản lĩnh lớn, nếu không thì ngươi ít nhất cũng phải có một công danh chứ?"
"Ngươi nhìn xem mình hiện tại có chỗ nào xứng không? Ngươi như vậy còn muốn làm đại anh hùng? Ném ngươi ra ngoài có khi còn chẳng thể nuôi sống mình nữa là!"
Gia Cát Uyên vừa muốn biện giải cái gì đó, một quyển sách nhỏ kích cỡ chừng bàn tay trượt ra từ ống tay áo của hắn ta.
"Tốt! Lần này để ta bắt quả tang!"
Nhìn phu tử xắn tay áo lên đi về phía mình, Gia Cát Uyên sợ hãi giật nảy mình, thân thể hơi giãy giụa, lập tức đã tỉnh giấc.
Nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, lại nhìn quanh nơi ở chỉ có thể miễn cưỡng kê được một cái giường, Gia Cát Uyên thế này mới phản ứng lại, chính mình bây giờ đã không cần lên học đường nữa.
Nhưng chút may mắn mới vừa hiện lên trong lòng, nỗi nhớ mãnh liệt thoáng chốc dâng lên trong tim, hắn ta nhớ nhóm phu tử.
“Rầm rầm rầm!”
Cửa phòng bị gõ.
"Nhanh nào! Ngày hôm nay phải làm nhiều việc! Dậy mau!"
"Tới đây! Tới đây!" Người ngủ ở bên cạnh Gia Cát Uyên lần lượt bò dậy, qua quýt mặc quần áo và rửa mặt.
"Hầy." Gia Cát Uyên hơi phiền muộn ngồi dậy, cũng bắt đầu một ngày làm việc.
Khi mặt trời vừa mới ló dạng, Gia Cát Uyên cố hết sức ôm một ít sách đi ra ngoài phòng, đến khi ra bên ngoài rồi, hắn ta trải từng quyển sách cũ lên nền đá xanh, mượn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu xua đi vi khuẩn khí độc và trứng trùng.
Phơi nắng hết sách trong tay, Gia Cát Uyên đứng thẳng người dậy, lau mồ hôi trên trán, cầm lấy thủy hồ lô ở bên hông, vặn mở nút lọ, tu ừng ực.
Sau khi uống đã khát, hắn ta nhìn về phía đống sách trải đầy đất bên trong đình viện trước mặt, những quyển sách này có mới có cũ, nhưng nội dung lại phong phú, cái gì cũng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận