Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 678: Vòng chân

Bạch Linh Miểu nhất thời vui vô cùng, thoạt trông sung sướng còn hơn Lý Hỏa Vượng nhiều:
“Tốt quá rồi, huynh là người đầu tiên trong nhóm chữa khỏi thiếu sót của bản thân!”
Nhìn nụ cười vui sướng của Bạch Linh Miểu, trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy một chút áy náy, về quan tâm lẫn nhau thì đệ tử quan tâm hắn còn nhiều hơn.
Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ, lấy một vòng vàng quấn dây đỏ ra khỏi ngực, cúi người nhẹ nhàng cởi giày trắng của Bạch Linh Miểu ra.
“Ta nhớ lúc trước ra khỏi Thanh Phong Quan, không có tiền mua lương thực, muội hòa tan vòng chân bằng vàng của mình để mua bánh bao cho ta.”
Nhìn vòng chân bằng vàng đeo trên cổ chân trắng nõn như ngọc của Bạch Linh Miểu, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng phức tạp nói:
“Lúc ấy ta từng nói chờ khi nào có tiền sẽ mua cái lớn hơn cho muội. Xin lỗi, trên đường đi phát sinh quá nhiều chuyện, mãi đến bây giờ mới rảnh rỗi mua về cho muội.”
Bạch Linh Miểu chớp nhẹ rèm mi màu trắng, không nói gì thêm, chỉ là nhẹ nhàng cúi người xuống, rúc vào lồng ngực của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhìn xuyên qua người của Bạch Linh Miểu, trong mười tình thì hỉ và ái che giấu dục và ác, giây phút này cô không khác gì với lúc chưa bị sát khí vào người.
Lý Hỏa Vượng đang vuốt nhẹ tóc của Bạch Linh Miểu, ngửi mùi thơm trên người cô, hưởng thụ sự bình yên hiếm có này thì Lý Tuế dời tới cạnh bàn, khoanh tròn, giơ hai con mắt nhìn chằm chằm.
"Phụ thân, các ngươi làm gì?"
Nó phi thường tò mò, bởi vì loại chuyện này thì nó chưa thấy qua, Lý Hỏa Vượng cũng không nói cho nó biết bao giờ.
Bạch Linh Miểu vùi đầu vào ngực Lý Hỏa Vượng, ồm ồm hỏi:
“Nhi tử này của huynh có phải đầu óc không tốt lắm?”
Cười khẽ một tiếng, Lý Hỏa Vượng buông Bạch Linh Miểu ra, đến gần Lý Tuế, nhỏ giọng dặn vài câu. Giây lát, Lý Tuế giống như bạch tuộc bò ra khung cửa sổ gỗ để mở, đi tìm Màn Thầu chơi.
Lý Hỏa Vượng đóng cửa sổ, xoay người lại, liền trông thấy Bạch Linh Miểu vẻ mặt phấn khởi nhào vào người mình.
Lý Hỏa Vượng hoảng loạn ôm cô đang định nói chuyện, đã bị thứ trơn mềm ngăn chặn, giờ phút này dục vọng trên người Bạch Linh Miểu lớn hơn thứ khác nhiều.
Qua thật lâu sau, Lý Hỏa Vượng nằm ở trên giường, ôm Bạch Linh Miểu mặc yếm trắng hình hoa sen, hưởng thụ bình yên sau cơn bão, nhẹ giọng kể chuyện trải qua sau khi hai người chia tay.
Bạch Linh Miểu rúc vào ngực Lý Hỏa Vượng, cuộn người, vừa nghe vừa thích thú sờ vòng vàng tơ đỏ trên mắt cá chân của mình.
Nhưng nói đến công pháp tu chân có thể lấy giả tu thật thì Lý Hỏa Vượng ngừng lại.
"Nếu hai bên đều có thể biến thành thật sự, vậy Bạch Linh Miểu cùng Dương Na, ta như vậy có phải là không tốt với hai người không?”
Lý Hỏa Vượng rơi vào phiền não, trước kia hắn chưa từng nghĩ về vấn đề này, bởi vì hắn cứ cảm thấy hai bên thì trong đó một bên nhất định là giả, suy nghĩ về nó hoàn toàn là lãng phí thời gian.
"Nói đi chứ, sao không nói nữa?” Bạch Linh Miểu dúi mái tóc đẹp vào ngực Lý Hỏa Vượng dụi nhẹ.
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng dời đề tài:
“Không có gì, chuyện bên ảo giác không có gì để nói, lúc ta vắng mặt, Ngưu Tâm Thôn ổn chứ?”
“Cũng vậy thôi, có chuyện gì được chứ. Ta thay huynh mướn một vài người dùng để cày ruộng, trong thôn có quá nhiều đất, chỉ dựa vào nhóm Cẩu Oa, Triệu Ngũ thì cày không hết, bọn họ cũng không giỏi việc nhà nông.”
Lý Hỏa Vượng hiểu rõ gật đầu, trong đầu nhớ tới những khuôn mặt lạ trong đồng ruộng.
"Đúng rồi, tuy rằng riêng tư là nô bộc, nhưng mặt ngoài nếu họ gọi huynh là nghĩa phụ thì nhớ lên tiếng.”
"Nghĩa phụ? Đây là cách gọi gì?”
“Cách gọi của Đại Lương, ai kêu hoàng đế Đại Lương đức độ, không cho phép người khác nô lệ, cho nên nhân nha tử chỉ có thể đổi một loại cách nói để bán đi.”
“Ài, Lý Hỏa Vượng, tuy huynh trẻ tuổi nhưng vừa làm nghĩa phụ vừa làm phụ thân ruột, bối phận không nhỏ, ha ha.”
Trong khi hai người lặng lẽ tâm sự, cửa khuê phòng truyền đến tiếng đập cửa: "Miểu Miểu, nên ăn cơm chiều."
Đó là giọng của Xuân Tiểu Mãn, trong âm thanh mang theo một chút xấu hổ, chỉ là nhắc nhở một câu rồi im lặng, cô ấy tự nhiên là biết hai người ở bên trong làm hoạt động gì.
“Này, nói cho huynh biết chuyện thú vị, gần đây Triệu Ngũ cùng Cao Trí Kiên bởi vì Tiểu Mãn mà có chút quan hệ căng thẳng, hai người giống như ruồi bọ vây quanh tỷ ấy, làm tỷ ấy rất phiền.”
Lý Hỏa Vượng xoay người xuống giường mặc quần áo, hắn thuận tay kéo lớp da các nơi trên người, cảm thụ tình huống phục hồi:
“Vậy tốt quá, tùy nàng ấy chọn, dù sao là con đường mình đi, chúng ta không giúp gì trong việc riêng này.”
Hai người thay áo mới ngồi trên ghế chủ, người khác ngồi đầy mười bàn, Lữ Trạng Nguyên dẫn dắt cả đám nâng ly rượu lên.
“Nào, chúng ta kính Tiểu Đạo Gia một chén! Chúc Tiểu Đạo Gia mọi chuyện thuận tâm như ý!" Đợi Lý Hỏa Vượng bưng ly rượu ngửa đầu uống, bàn ăn thoáng chốc náo nhiệt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận