Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 211: Kiếm (1)

Lý Hỏa Vượng vừa rời đi, Lữ Cử Nhân liền buông xuống bát đũa đã liếm sạch, đi đến trước mặt Lữ Trạng Nguyên, hắng giọng nói:
“Phụ thân, qua đây một chút được không.”
Khi hai người đến chuồng ngựa lạnh lẽo phía sau khách điếm, Lữ Cử Nhân biểu cảm căng thẳng dựa vào ngựa đen đang ăn đậu, đè giọng cực thấp hỏi:
“Phụ thân! Sao chúng ta còn chưa đi? Ngài thật sự định đi cùng họ tiếp sao? Ngài đã quên hắn ...”
Nói đến đây Lữ Cử Nhân nhìn quanh, phát hiện không có người khác mới tiếp tục đè thấp giọng nói: "Ngài quên đêm đó bọn họ đều nói cái gì sao? Người đó không phải cao nhân, là yêu nhân! Đạo bào của hắn là nhuộm bằng máu người! Phụ thân thật sự không sợ hôm nào đó hắn ăn sạch chúng ta à?”
Lữ Trạng Nguyên da mặt đầy nếp nhăn rút tẩu thuốc cắm sau gáy ra, đốt thuốc lá, thỏa mãn hút một hơi:
“Có lẽ ... tiểu đạo gia có nỗi khổ gì đó thì sao?”
"Làm loại chuyện như vậy mà khổ cái gì? Trời ạ, phụ thân của con ơi, ngài già lú lẫn rồi sao!”
“Thằng này, muốn ăn đòn hả? Nói ai lú lẫn?”
Lữ Trạng Nguyên đứng phía đối diện nâng tẩu thuốc lên, Lữ Cử Nhân thường ngày chất phác hiếm thấy không tránh né, mà là cố chấp trừng phụ thân mình.
“Chúng ta thì không sao, nhưng còn Tú Nhi? Tôn nữ Tú Nhi của ngài thì sao? Thuyết thư hay nói yêu nhân thích ăn đồng nam đồng nữ nhất! Ngài nhẫn tâm khiến Tú Nhi ở trong nguy hiểm sao?”
Nghe lời này, Lữ Trạng Nguyên hiếm có không phản bác cái gì, mà là lại lần nữa hút sâu một hơi, thuốc lá bị đốt cháy trong tẩu thuốc chợt lóe sáng.
“Nhi à, những gì ngươi nói ta tự nhiên đều hiểu, nhưng dọc đường đi có chuyện gì lạ đâu?”
“Ta biết chuyện này là thế nào, mới đầu chỉ là ven đường tăng thêm xin cơm, thoạt trông không có gì, nhưng không lâu sau sẽ tới bán nhi bán nữ, thế đạo này sắp loạn rồi.”
“Giờ chúng ta chạy nạn, là miếng mồi ngon mà ai đều có thể cắn một miếng, đi theo tiểu đạo gia ít nhất lục lâm cướp đường bình thường không tới gần được.”
“Phụ thân của ngươi sống mấy chục năm, xem người rất chính xác. Tiểu đạo gia không phải loại ác nhân đó, tuy hắn có thần thông lợi hại nhưng tâm tính không thâm sâu như vậy, sẽ không làm chuyện thất đức thế đâu.”
“Nhưng mà ...”
“Không nhưng nhị gì cả, cứ như vậy đi, ta thấy lúc nãy tức phụ của ngươi ít ăn, không giống tính cách của con bé, gần đây cứ hay nôn ọe, đi mang nàng khám lang trung, xem thử có phải là mang thai."
“Hộc hộc!”
Lý Hỏa Vượng thở gấp, gian nan leo núi, bao giấy dầu trong tay cũng đung đưa theo.
Nói thật ra đường núi của Hằng Hoa Sơn thật sự là rất khó đi, không có bậc thang dốc nào cả, đi mấy lần vẫn không chịu nổi.
Bị mồ hôi ướt y phục ma sát làm làn da non nớt của Lý Hỏa Vượng đau nhói.
“Uông! Gâu gâu!"
Màn Thầu đã chạy đến sơn môn An Từ Am quay đầu vẫy đuôi với chủ nhân của mình.
Khi Lý Hỏa Vượng khó khăn nhấc hai chân nặng nề đi tới sơn môn thì phát hiện Màn Thầu đã ngồi xổm ngồi ở đó đợi mình, thể lực của chó tốt hơn con người nhiều.
“Đi theo làm gì, xuống dưới!”
Hiển nhiên Màn Thầu không nghe hiểu lời của Lý Hỏa Vượng, nó quẫy đuôi đi tới bên cạnh cậu, thân thiết dùng đầu lưỡi không ngừng liếm ngón tay của cậu.
Lý Hỏa Vượng nghỉ tạm cạnh câu đối trên sơn môn, cậu che mũi đi hướng ngôi chùa cách không xa.
Bên trong An Từ Am vẫn như cũ, dơ bẩn, tanh tưởi, rách nát.
Nhưng đầm lầy thức ăn nửa thối rữa đã không còn bao nhiêu, cũng không biết là ăn xong hay đã nát rồi bốc hơi.
“Ngươi mang chó lên làm gì? Phân trong am đều dùng để cho heo ăn, không thể cho chó của ngươi ăn.”
Diệu Âm ni cô đi tới nói với Lý Hỏa Vượng, trong giọng nói tràn đầy đề phòng.
"Sư tỷ, Tĩnh Tâm sư thái có đây không?” Lý Hỏa Vượng vuốt đầu Màn Thầu.
Diệu Âm há mồm, trên mặt lộ biểu cảm tham lam:
“Ngươi đưa món ăn trong tay của ngươi cho ta một phần, ta sẽ nói ngươi biết.”
“Cái này không được, đây chính là quà.”
Lý Hỏa Vượng mỉm cười chắp tay hướng Diệu Âm, xoay người đi chỗ ở của Tĩnh Tâm sư thái.
Quẹo trái quẹo phải trong ngôi chùa xập xệ, Lý Hỏa Vượng đứng trước đích đến của mình.
Vách tường vốn bị dỡ xuống đã được xây lên, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Tĩnh Tâm sư thái ở trong phòng.
So với lúc trước thì bây giờ Tĩnh Tâm sư thái đã khôi phục như lúc bình thường, thịt mỡ lại chống da thịt phồng lên, nếp nhăn cũng mọc đầy trán nàng.
Điều duy nhất không thay đổi là hai hốc mắt đen như mực của Tĩnh Tâm sư thái, và cái miệng móm vì không răng.
"A! Bánh đậu xanh, là mua ở Phúc Thọ Trai dưới núi hả? Bánh đậu xanh của tiệm họ là ngon nhất, còn có bánh Lão Bà, bánh trung thu nhân đậu nữa.”
Nhìn Tĩnh Tâm kéo thịt mỡ toàn thân, vươn đôi tay đen tuyền về phía mình, Lý Hỏa Vượng vội đưa bánh qua.
Tĩnh Tâm sư thái không có răng, chộp lấy bao đồ ngọt, không thèm gỡ giấy dầu màu nâu ra đã nhét vào nướu đỏ hồng mà mút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận