Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 311: Đánh (2)

"Tôi nói cho cậu biết, Lý Hỏa Vượng! Tôi thật sự biết! Cậu cho rằng trên thế giới này chỉ có mình cậu rơi vào ảo giác thôi sao! Sai rồi! Trước kia tôi cũng vậy nhưng tôi đã ra ngoài rồi, hơn nữa hiện tại còn trở thành một vị bác sĩ đạt tiêu chuẩn. Vì vậy tôi mạnh hơn cậu, cậu là đồ yếu ớt.”
Vào lúc hai người càng đánh càng kịch liệt hơn, một ống tiêm đâm vào cánh tay của Lý Hỏa Vượng từ bên cạnh.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng cảm thấy đầu óc mình như bị gỉ vậy, làm gì cũng cực kỳ chậm chạp, cả người không còn sức lực.
Vương Vi dẫn theo học trò của mình đến đỡ Lý Hỏa Vượng dậy và trói cậu vào giường lại.
Tiếp theo, Vương Vi thở hổn hển quần áo xộc xệch đưa ngón tay vào trong miệng, chạm vào chiếc răng có chút lung lay kia.
"Tên nhóc này không luyện tập cơ bắp lâu như vậy rồi mà sức lực vẫn mạnh như vậy.”
"Thầy, thầy đây là...” Hầu bác sĩ lộ ra vẻ mặt khó coi, mặc dù anh ấy sớm đã nghe nói phong cách làm việc của đối phương rất đặc biệt nhưng vừa mới tới đã đánh nhau với bệnh nhân, điều này vẫn có chút không hợp chuẩn mực rồi.
Vương Vi đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt trẻ trung bị đạn xẹt rách của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng đờ đẫn nhìn người trước mặt, đến bản thân cậu cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ cái gì.
Dần dần, hai người trước mặt thay đổi, trở nên rất cao rất lớn. Giọng nói chuyện cũng trở nên vang vọng, lờ mờ, như có tiếng trống nào đó đang đánh giúp.
"Bệnh tình của cậu ấy khá đặc biệt, hơn nữa phòng tuyến tâm lý rất cao, dường như tự đóng kín cảm xúc, vì vậy bước đầu tiên của chúng ta chính là phải tăng cường sự tương tác của cậu ấy với thế giới hiện thực, để cậu ấy sử dụng cảm giác của mình can thiệp vào thế giới này.”
"Nhưng... trong sách không viết như vậy."
"Trong sách không viết? Chẳng lẽ trong sách còn có trường hợp bệnh như vậy sao? Đừng có chăm chăm đọc sách, có một số chuyện cần phải học được cách ứng biến, tăng gấp đôi thuốc an thần.”
Lý Hỏa Vượng không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, cậu chỉ nhớ rằng nó rất hỗn loạn, đợi đến khi cậu tỉnh lại, phát hiện thế giới trước mặt mình đã đảo lộn rồi, một vầng trăng tròn lớn treo dưới người mình.
Sau khi phán đoán một lúc lâu, Lý Hỏa Vượng mới phản ứng lại, mặt trăng không rơi xuống mà là mình đang đảo ngược.
Mình dường như đã sử dụng năng lực mới mà mình có được trong lúc vô thức.
Sau khi từ từ đem cơ thể trở lại vị trí, cậu bắt đầu thuận theo vết tích hỗn loạn trên mặt đất, từng bước trở về.
Không bao lâu, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy Cẩu Oa thò đầu ra sau một tảng đá.
"Không phải huynh bảo đệ chôn huynh đi sao? Sao lại còn để huynh chạy mất?”
Nghe thấy lời này, Cẩu Oa đầy vẻ vô tội: “Lý sư huynh, bọn đệ chôn rồi, nhưng vấn đề là huynh lại chui lên khỏi mặt đất.”
"Chui lên? Có ý gì?"
"Chính là giống như lúc đó, khi bọn đệ khóc mộ cho huynh, kết quả là huynh bò ra từ trong mộ.”
Câu nói của Câu Oa khiến sắc mặt Lý Hỏa Vượng có chút khó coi, trước đó cậu thật sự đã không cân nhắc đến phương diện này.
Có được loại năng lực mới kia, quả thực đã trở nên mạnh hơn rất nhiều, điều này đối với những người khác mà nói, có lẽ là một chuyện tốt.
Nhưng đối với mình thì chưa chắc như vậy. Bởi vì Lý Hoả Vượng biết mình là một kẻ điên.
Nếu còn có gì nguy hiểm hơn một kẻ điên, thì đó chính là một kẻ điên biết võ công với con dao trong tay.
Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng lớn, đó là người khác, ở trường hợp của cậu, chỉ có sức mạnh càng lớn nguy hại càng lớn mà thôi.
"Không được, sau này cho dù phía bên ảo giác kia xảy ra chuyện gì, mình cũng phải hết sức bình tĩnh mới được.”
Lý Hỏa Vượng vừa nghĩ đến những chuyện này vừa yên lặng quay trở lại.
Trên đường đi, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy những người khác đang cầm đuốc, bọn họ đều qua đây tìm mình, xem ra mình đã đi rất xa rồi.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy sự sợ hãi đối với mình trên khuôn mặt bọn họ. Cậu không nói gì cả, tiếp tục đi trở lại.
Khi trở lại vị trí cũ trước đó, cậu phát hiện những người khác đều đến đủ rồi.
Lý Hỏa Vượng nói với bóng lưng của Bạch Linh Miểu: "Huynh trở lại rồi.”
Thân thể Bạch Linh Miểu run lên, cô ấy chậm rãi quay đầu lại, bày ra khuôn mặt xanh đen bên phải trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Khi nhìn thấy cảnh này, một sự tự trách mãnh liệt lập tức bao trùm lấy trái tim của Lý Hỏa Vượng, chèn ép đến nỗi cậu không thở nổi, rõ ràng đó là do mình đánh.
Bạch Linh Miểu nước mắt lưng tròng chạy tới, dùng hai tay ôm chặt lấy Lý Hỏa Vượng. "Quá tốt rồi, Lý sư huynh, muội suýt chút nữa tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa!"
Hai tay Lý Hỏa Vượng run rẩy, ôm lấy Bạch Linh Miểu, lực đạo kia như thể muốn nhét cô vào cơ thể mình.
Sau khi sự tự trách giảm đi một chút, sự sợ hãi mãnh liệt lại dâng lên, lần này may mà chỉ đấm một cái, ngộ nhỡ lần sau trong tay mình có một con dao thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận