Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 826: Đến nhà

"Đầu tiên, vị trí của Xúc Xắc đã tìm thấy rồi, tiếp theo, ta nên tìm một số trợ thủ có thể đối phó với Xúc Xắc, hơn nữa còn phải là người có thể đấu được với Xúc Xắc.”
"Lựa chọn đầu tiên chắc chắn là Tư Thiên Giam, người cao nhất trong Giam Thiên Tư, có điều ta nói ta có thể biết được thân thể thực của Xúc Xắc ở đâu, ông ta sẽ tin ta sao?”
"Đúng rồi, còn có Quốc sư kia - người lúc trước giao đấu với bốn tên Xúc Xắc, về cơ bản đều đã từng có xích mích với Xúc Xắc.”
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ về vấn đề này, một vệt trắng trôi qua trước mặt hắn.
“Thứ gì vậy!” Ngay khi hắn theo bản năng nắm chặt chuôi kiếm, quay đầu nhìn về phía vệt màu trắng kia, lại phát hiện hóa ra đó là chiếc quạt vừa rồi mình ném vào trong nước, hơn nữa, chiếc quạt kia đã mở ra toàn bộ trước mặt mình.
Toàn thân ngâm trong nước hồ lạnh như băng, nhưng trong lòng Lý Hỏa Vượng lại càng lạnh hơn, bởi vì lúc này hắn đang rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Bí mật của Tư Mệnh được ghi trên quạt, chỉ cần nhìn vào sẽ rất nguy hiểm, khi Lý Hỏa Vượng nhận ra vệt màu trắng trước mặt chính là chiếc quạt xếp của Gia Cát Uyên, hắn lập tức nhắm mắt lại, nhưng mắt hắn vẫn nhìn thấy một hàng chữ trên chiếc quạt đang tan trong nước.
“Đại Tư Mệnh, vô vãng diệc vô tiền, Tư Mệnh chi đàn, nhi lai tòng chi, diệc như chi.”
"Đại Tư Mệnh? Đó là gì? Không được, mau quên đi. Mau quên đi.” Lý Hỏa Vượng nắm chặt nắm đấm, trong lòng điên cuồng kêu lên.
Từng cây châm dài được rút ra từ trong bao đựng dụng cụ tra tấn, lại từng cây từng cây đâm vào trong kẽ móng tay của Lý Hỏa Vượng, cái gọi là thập chỉ liên tâm, cơn đau buốt khiến Lý Hỏa Vượng không quan tâm nổi đến những thứ khác.
Hắn vùng vẫy, lại ngoi lên từ trong nước, nằm bò trong hang động, hoảng hốt đến thở hổn hển.
Hít sâu một hơi, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn về phía Gia Cát Uyên bên cạnh và nói: "Gia Cát huynh, ta vừa rồi đã nhìn thấy một hàng chữ trên quạt.”
Gia Cát Uyên không khỏi trừng to mắt nhìn: “Thật sao?” Nhưng sau đó hắn ta lại kinh ngạc hỏi: “Không nên mới phải, nếu ngươi thật sự nhìn thấy rồi, vậy thân thể ngươi sẽ dính vào nhân quả của bọn họ, nhưng tại sao thân thể ngươi hiện tại lại không có biến hóa gì?”
"Không có?" Trong lòng Lý Hỏa Vượng thắp lên hy vọng: "Có lẽ... Có lẽ có liên quan gì đến việc ta không thể hoàn toàn hiểu hết? Ngươi viết nho nhã quá, ta xem không hiểu lắm.”
Nghe thấy lời này, vẻ nghiêm túc trên mặt Gia Cát Uyên lập tức biến mất, hắn ta thở phào nhẹ nhõm, thoải mái cười nói: “Không sao, không sao, tiểu sinh trước đây còn định khuyên Lý huynh đọc thêm sách Thánh Hiền kìa, không ngờ rằng cái... cái... khụ, vậy mà lại giúp Lý huynh một phen, xem không hiểu đương nhiên sẽ không dính vào nhân quả.”
Nghe thấy lời này, trái tim đang treo lên của Lý Hỏa Vượng cũng coi như là đã hạ xuống, vui mừng vì mình xem không hiểu thể văn ngôn này lắm.
Có điều sau khi vui mừng xong, Lý Hỏa Vượng lại nhớ tới ba chữ đầu tiên kia, Đại Tư Mệnh. Cho dù hắn xem không hiểu thế nào cũng có thể hiểu được đây là một cái tên hoặc là tên gọi.
"Đại Tư Mệnh? Tư Mệnh? Có một chữ ‘đại’, chẳng lẽ Đại Tư Mệnh này còn lợi hại hơn Tư Mệnh như kiểu Ba Hủy?”
"Tư Mệnh đều lợi hại như vậy rồi, vậy Đại Tư Mệnh rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào?” Lý Hỏa Vượng cố gắng tưởng tượng, nhưng hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được. Thành thật mà nói, năm giác quan của hắn hiện tại không dung hợp lại với nhau được, ngay cả Ba Hủy cũng không thể tưởng tượng ra trong đầu chứ đừng nói là Đại Tư Mệnh gì đó.
Ở trong tăm tối, Lý Hỏa Vượng dường như cảm thấy rằng mình đã vô thức hiểu được một số thứ khủng khiếp.
"Đại Tư Mệnh, vô vãng diệc vô tiền?” Lý Hỏa Vượng vừa định suy nghĩ từ tiếp theo, trong lòng lập tức cảnh giác: “Không được nghĩ, không dễ gì mới may mắn thoát được một kiếp nạn, không thể tự đâm vào nữa.”
Lý Hỏa Vượng lập tức dùng móng tay giữ chặt cây kim dài đang cắm trong kẽ móng tay rồi dùng sức rút chúng ra, cơn đau dữ dội kia khiến hắn lập tức chuyển hướng chú ý.
Chịu đựng sự đau đớn, Lý Hỏa Vượng nói với Gia Cát: "Xem ra cả đời này của ta, học thức liên quan đến thể văn ngôn này, ta vẫn nên cố gắng tránh xa mới được.”
"Lý huynh, cái gì là thể văn ngôn?”
Lý Hỏa Vượng lắc lắc đầu, không giải thích gì nữa, dẫn Lý Tuế nhảy vào lại trong nước.
Không thể phạm phải sai lầm với cùng một lỗi sai, sau khi xác nhận chiếc quạt kia đã hoàn toàn biến mất, Lý Hỏa Vượng lúc này mới bơi về phía mặt nước.
Sau khi Lý Hỏa Vượng tốn rất nhiều công sức leo lên khỏi chiếc hố trời, liền chuẩn bị giơ Tích Cốt Kiếm lên, trở về Đại Lương.
"Cha, cha mau nhìn xem, đó là gì vậy?”
Nghe thấy câu hỏi của Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng quay đầu lại và nhìn theo hướng xúc tu nó chỉ, hắn phát hiện nơi chân trời rất xa kia có ba đường khói đen từ từ bốc lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận