Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 938: Bạch Liên (2)

Nghe lời này, Bạch Linh Miểu trầm mặc thật lâu, cuối cùng sâu kín mở miệng nói:
“Hôm ấy ta bị Liên tiền bối mang đi, gặp người của phân đà Bạch Liên của bà ấy.”
“Sau khi họ gặp ta thì rất kích động, nói trên người của ta có Phổ Giác Diệu Đạo của Vô Sinh Lão Mẫu, đều quỳ lạy ta.”
"Ta vốn cho rằng đụng phải lừa đảo, nhưng sau khi bọn họ vẽ nhiều chữ lên người ta thì ta cư nhiên thật sự cảm giác được Vô Sinh Lão Mẫu.” Bạch Linh Miểu nói tới đây thì biểu cảm trở nên thành kính.
“Lý sư huynh biết không? Thật ra phụ mẫu của ta luôn làm sai, tin Vô Sinh Lão Mẫu không cần tế người, Vô Sinh Lão Mẫu là Thần Tiên tốt."
"Hừ!"
Nghe lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng lạnh lùng hừ một tiếng, e rằng Vô Sinh Lão Mẫu đã bị cướp mất Thiên Đạo cần tế người nên mới không nhận tế người, chẳng liên quan gì tốt hay xấu.
Trong khi Lý Hỏa Vượng phỏng đoán động cơ của Vô Sinh Lão Mẫu thì Bạch Linh Miểu nói tiếp:
“Bà ấy thật sự rất tốt, còn nói cho ta biết huynh gặp phiền phức.”
“Bà ấy nói có thể dạy thần thông cho ta, còn cho mượn người của Bạch Liên Giáo đi cứu huynh.”
“Lý sư huynh nghĩ đi, nếu không phải Vô Sinh Lão Mẫu cứu huynh là lúc ấy huynh đã gặp rắc rối rồi, chúng ta nợ ân tình của bà ấy.”
“Lúc ấy là muội đến cứu ta chứ không phải bà ta, là ta nợ muội, không nợ bà ta.”
“Nhưng sức mạnh của ta đến từ Vô Sinh Lão Mẫu, nếu bà ấy không giúp thì ta cũng không cứu được huynh.”
Lý Hỏa Vượng không muốn dây dưa về vấn đề này, đổi đề tài:
“Muội hãy nói với bà ta là mặc kệ mục đích của bà ta là gì, đối mặt Vu Nhi Thần, hai bên chúng ta cùng một chiến tuyến.”
"Kẻ địch lớn trước mắt, chúng ta có thể tạm thời hợp tác đối phó Vu Nhi Thần, có chuyện gì chờ sóng gió qua rồi hãy ngồi xuống từ từ nói chuyện."
Lý Hỏa Vượng hiện giờ không còn là chàng trai làm việc không có suy nghĩ, dù cho Bạch Linh Miểu nói ba hoa chích chòe, nhưng hắn biết cái gọi là Tư Mệnh đều là loại hàng gì, hắn không yên tâm để cô ở chỗ Vô Sinh Lão Mẫu.
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy được rồi, nhưng mà Lý sư huynh, ta cảm thấy hiện tại khá tốt, ta hiện tại thật sự rất vui vẻ, phụ mẫu đang sống rất tốt trong quê hương chân không của Vô Sinh Lão Mẫu.”
“Chờ ta chết rồi cũng sẽ trở về quê hương chân không, gặp lại bọn họ!”
Lý Hỏa Vượng nghe lời này, thật sự là không kiềm được muốn mở miệng phản bác, nhưng Bạch Linh Miểu bỗng thay đổi sắc mặt.
Cảm giác quen thuộc kia khiến Lý Hỏa Vượng hơi ngẩn ra, đây là Nhị Thần, Nhị Thần cư nhiên không chết!
Lý Hỏa Vượng đang định nói chuyện thì Nhị Thần trực tiếp trừng hắn nói: "Ngươi có thể đừng nhiều chuyện như vậy được không? Chẳng lẽ ngươi thích khiến Miểu Miểu thể xác và tinh thần tràn ngập thống khổ cùng tuyệt vọng phải không?"
“Nhưng ... nhưng đó là giả!"
"Giả thì có sao? Chúng ta thích! Sao ngươi cho rằng đây nhất định là giả? Ngươi có thể phân rõ thật hay giả à?”
Lời này thốt ra, Lý Hỏa Vượng ngây người tại chỗ, trong đầu nảy ra đủ loại ý tưởng.
Qua một lúc, thấy Lý Hỏa Vượng nửa ngày không nói chuyện, Bạch Linh Miểu biến về như cũ mang theo một chút xin lỗi nói: "Ta thật ra ... muốn nói cho huynh là Nhị Thần còn sống, nhưng Nhị Thần không cho."
"Thật ra chúng ta cũng không xem như hai người hoàn toàn khác nhau, tuy nửa người trên tách ra nhưng nửa người dưới còn dính liền, miễn cưỡng tính một người.”
“Chờ chút, đợi chút đã, ta bỗng nhiên có chút việc muốn tìm người hỏi.” Lý Hỏa Vượng vội vàng đứng lên, lấy ra điện thoại di động đi ra ngoài.
Rất nhanh Lý Hỏa Vượng lại quay về bờ hồ, hơi hưng pahán hỏi ảnh ngược của mình trong nước:
“Quý Tai! Ta cần ngươi giúp ta một việc! Nếu thế giới này là sống, hiện thực tương lai từng giây từng phút đều thay đổi, vậy phải chăng ngươi có biện pháp khiến người nhà đã chết của Bạch Linh Miểu sống lại?"
"Ta không thể."
"Tại sao?" Lý Hỏa Vượng lớn tiếng chấn vấn.
"Đầu tiên ta không thể sửa trực tiếp như thế, rút dây động rừng. Thứ hai, đây là nghiệp của ngươi, nếu ta xóa bỏ nghiệp đó thì tất cả chuyện phát sinh về sau của ngươi đều sẽ thay đổi, thậm chí còn sẽ ... ".
"Thậm chí còn sẽ cái gì?"
"Rất tốt, cứ giữ như vậy.” Quý Tai nói xong thì không trả lời nữa.
“Tổ cha nó!” Lý Hỏa Vượng thật sự là không kiềm được lại lần nữa chửi ầm lên.
Nói thật, dù cho biết Quý Tai là mình trong tương lai, nhưng Lý Hỏa Vượng rất ghét tên này, thậm chí muốn đập bầm dập tu chân của đối phương.
“Lý sư huynh, bị sao vậy?” Bạch Linh Miểu không yên lòng đi theo đến, thấy Lý Hỏa Vượng mắng ảnh ngược trong nước thì thầm lo lắng.
“Ta không sao, không cần lo cho ta, ta thật sự hết bệnh rồi.” Lý Hỏa Vượng giơ tay vỗ vai cô.
“Thật không?”
“Chuyện này hơi loạn, chúng ta hãy tập trung chú ý vào nhóm nạn dân Đại Tề này đi, ta cảm giác được sự tình lần này hơi lớn."
Nghe lời này, Bạch Linh Miểu lập tức không hỏi nữa, nhẹ gật đầu:
“Tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận