Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 881: Vô Sinh Lão Mẫu (2)

“Bạch Liên Giáo chúng ta không còn là con kiến mặc người tùng xẻo như xưa nữa! Bạch Liên hạ phàm, vạn dân xoay người!”
Liên Tri Bắc càng nói càng phấn khởi, cuối cùng thậm chí kích động hô lên, đám Bạch Liên Giáo cũng hét lên theo.
Lý Hỏa Vượng nhìn Liên Tri Bắc xa lạ này, e rằng đây mới là Liên Tri Bắc thật sự, bộ dạng lúc trước chỉ là giả bộ.
"Lý sư huynh, không phải như huynh nghĩ, Vô Sinh Lão Mẫu thật sự trở về. Bà ta thật sự chỉ muốn mọi thứ trên đời hết thảy biến trở về, quê hương chân không chẳng có khổ đau.”
Bạch Linh Miểu nói rồi vươn tay chạm nhẹ vào chân mày của Lý Hỏa Vượng, thoáng chốc lấy cô làm môi giới, hắn cảm giác rậm rạp Tiên màu trắng lơ lửng ở trước mắt mình.
Tuy rằng nơi đó có thứ to lớn như ngọn núi, nhưng Tiên nhứ màu trắng rậm rạp đan xen quấn lấy người của nó, không lộ ra chút nào.
Dù vậy Lý Hỏa Vượng vẫn có thể cảm giác được từ bi và yêu thương vô tận trong đó.
Đó là Vô Sinh Lão Mẫu, Lý Hỏa Vượng có thể cảm giác được tình cảm của bà ta. Vô Sinh Lão Mẫu ở đó, bởi vì sợ bộ dạng thật sẽ tổn thương đến hắn nên mới dùng những Tiên nhứ che lại.
"Từ bi" "Từ ái" "Thân thiết", những cảm xúc tương tự mà hơi khác biệt liên tục bay ra.
Trong loại cảm giác này vô hình gợi lên lòng tò mò của Lý Hỏa Vượng, hắn bản năng muốn lại gần, muốn nhìn thấy dáng vẻ của đối phương.
Xoẹt!
Lý Hỏa Vượng sững sờ nháy mắt trở lại tại chỗ, bốn phía vẫn là cung điện trong hoàng cung, không có bất cứ biến hóa, những gì vừa phát sinh giống như nằm mơ.
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng nâng Lý Hỏa Vượng trở về, nhẹ giọng hỏi: "Lý sư huynh cảm giác được chưa? Giờ thì biết ta nói thật rồi chứ?”
Lý Hỏa Vượng lấy lại tinh thần, nhìn Bạch Linh Miểu ở trước mắt, vẻ mặt khiếp sợ lui về phía sau nửa bước: "Cho nên ... Vô Sinh Lão Mẫu đang chưởng quản một Thiên Đạo về từ bi?”
Từ tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, Lý Hỏa Vượng cảm thụ được cảm xúc vô cùng thuần túy, giống hệt như đau đớn từ Ba Hủy truyền tới.
Vô Sinh Lão Mẫu có thật, còn là Tư Mệnh chưởng quản từ bi, ít nhất nhóm người hiện tại là Tư Mệnh chưởng quản từ bi.
“Lý sư huynh đang nói gì vậy? Vô Sinh Lão Mẫu là Vô Sinh Lão Mẫu thôi.”
"Không, không có gì." Lý Hỏa Vượng lắc đầu, hơi yên lòng.
So với Ba Hủy chưởng quản đau đớn của hắn thì Vô Sinh Lão Mẫu chưởng quản nhân từ có vẻ hiền, nếu Bạch Linh Miểu tiếp xúc với bà ta sẽ tốt hơn là tiếp xúc với Tư Mệnh.
Ít nhất thoạt trông Miểu Miểu tạm thời không có nguy hiểm, hiện giờ long mạch nguy cơ lửa sém lông mày, lo giải quyết Xúc Xắc trước đã.
Kẻ địch lớn trước mắt, Lý Hỏa Vượng không có nhiều thời gian nói chuyện khác, hắn dặn dò Bạch Linh Miểu:
“Lát nữa đối phó Xúc Xắc thì muội nhớ đừng đứng quá gần."
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng lắc đầu: "Lý sư huynh, thật ra huynh không cần lo lắng, Vô Sinh Lão Mẫu ban cho ta thần thông, ta có thể giúp đỡ, chẳng phải lúc nãy huynh gặp nạn có ta giúp sao?”
"Huống hồ, việc này cũng là ý tưởng của Vô Sinh Lão Mẫu, nếu gian kế của Xúc Xắc thực hiện được thì chẳng phải là Đại Lương sẽ sinh linh đồ thán. Tín đồ Bạch Liên chúng ta tuyệt đối không thể khiến chuyện như vậy phát sinh.”
Nghe thấy Bạch Linh Miểu thế mà nói ra lời như vậy, Lý Hỏa Vượng trong một chốc có chút hoang mang.
Vô Sinh Lão Mẫu tội nghiệp bách tính? Đây là chuyện Bạch Liên Giáo chôn sống người dưới đất sẽ làm sao?
Còn về Vô Sinh Lão Mẫu rốt cuộc phát sinh chuyện gì, Lý Hỏa Vượng làm phàm nhân khó mà biết được, hắn chỉ có thể phán đoán dựa theo thông tin mình có, e rằng trước kia Vô Sinh Lão Mẫu không phải chưởng quản Thiên Đạo này.
"Vậy được rồi, đến lúc đó muội hãy lượng sức mà đi, nếu có vấn đề nhớ bỏ chạy ngay, đừng tới gần ta, bên cạnh ta nguy hiểm."
"Ngươi yên tâm, chúng ta tự nhiên sẽ bảo vệ tốt Thánh Nữ, không cần ngươi bận tâm." Liên Tri Bắc lại gần, trong giọng nói mang theo một chút bất mãn.
Lý Hỏa Vượng phớt lờ bà ta:
“Khỏe mạnh lành lặn là tốt hơn hết, chờ chúng ta vượt qua ải khó này thì chuyện khác tính tiếp.”
Lý Hỏa Vượng nói xong giang hai tay nhẹ ôm Bạch Linh Miểu.
Khi Lý Hỏa Vượng khép mắt lại hưởng thụ ấm áp đã lâu này, Bạch Linh Miểu tựa lên vai hắn bỗng chuyển thành vẻ mặt hung ác.
Trên mặt cô lộ nụ cười dữ tợn như dã thú, miệng càng há càng lớn, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra linh hoạt vặn vẹo trên không trung, giống như giây sau đút vào lỗ tai của Lý Hỏa Vượng vậy.
"Nhị nương?"
"Cái gì?" Lý Hỏa Vượng buông Bạch Linh Miểu ra, xoay người, liền trông thấy Lý Tuế đứng ở nơi đó nhìn bọn họ chăm chú.
"Không phải nhị nương, là đại nương, nhị nương đi rồi."
Bạch Linh Miểu hôn gò má của Lý Hỏa Vượng, tới gần Lý Tuế, dịu dàng ôm nó vào ngực:
"Tuế Tuế, gần đây ở cùng phụ thân có ngoan không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận